Bài học giới tính đầu tiên




Mình không hình dung, hoàn toàn là không thể hình dung nếu một ngày nào đó, đứa con gái (nhỏ) của bạn lí nhí bảo với bạn rằng "Mẹ ơi, con có bầu!", thì phản ứng của bạn sẽ như thế nào? Cảm giác của bạn ra sao? Và bạn sẽ phải làm những gì trước một tình huống nhiều áp đặt như thế?

Ngày xưa, sau 4 tháng ốm nghén khủng khiếp tưởng có thể chết đi được, mình đi siêu âm và biết được đứa bé 18 tuần tuổi trong bụng mình là một bé gái, điều đầu tiên mình nghĩ đến đó là: "Thảo nào con... hành mẹ dữ thế! Những đứa con gái mang trong mình cái quyền được nâng niu, chiều chuộng, bởi vì trong cùng một cuộc sống, nhưng phụ nữ phải đau đớn khổ cực gấp nhiều lần đàn ông. Họ gồng gánh quá nhiều thiên chức. Và...Bởi vì con là con gái, nên mẹ sẽ phải yêu con nhiều hơn..."

Và cũng có những khi, mình nghĩ, trong cuộc đời mình sẽ có ít nhất một lần đứa con gái thẽ thọt với mình cái câu "kinh điển" ấy "mẹ ơi, con có bầu!". Khi nó đã lấy chồng và thật sự muốn có con, thì cái câu nói ấy là điều hoàn toàn đáng để vui mừng. Nói thiệt, mình thậm chí đã chuẩn bị cả tinh thần để làm một bà ngoại tốt (ặc ặc)

Nhưng không phải là lúc này!

Làm sao có thể là lúc này, khi mình 29 tuổi, chồng mình 31 tuổi, và cái đứa con gái ấy chỉ mới vừa lên 3 cách đây vài tháng?

Vậy mà chiều hôm đó, nó bảo với mình, rành rọt từng chữ một

"mẹ ơi, con có pầu"

Xin thề, mình phải quay mặt đi chỗ khác để , vì mình không thể nào bất lịch sự rú lên ha hả, trước một vẻ mặt rất chi tội nghiệp, đầy mong mỏi sự thương hại của mẹ- từ bạn í. Và mình, sau khi đã no nê, lấy hết vẻ trìu mến và cảm thông, nhìn sâu vào mắt bạn í:

_ Con thấy trong người con thế nào?

Bạn í :

_ Con thấy mệt lắm mẹ! À ừ, con còn ói nữa. Ụa ụa...

Vừa nói bạn vừa lấy tay che miệng, làm động tác nôn mửa rất ...soành điệu.

Mình kéo bạn ấy vào lòng và hôn bạn ấy. Thật ra đó là khoảng thời gian "câu giờ" ngắn ngủi để mình suy nghĩ mình sẽ phải nói với bạn ấy những gì đây?

Mình sẽ phải nói với bạn ấy những gì đây? Nguyên nhân vì sao có câu nói đó thì mình đã kịp hiểu, khi mấy ngày này, dí Út của bạn đang có dấu hiệu ốm nghén. Dì được nghỉ ngơi và được mọi người chăm sóc rất chu đáo. Bạn thèm được như dì. Và nghĩ rằng bạn cũng sẽ có em bé để được mọi người quan tâm như dì. Dễ hiểu quá mà. Nhưng mình sẽ phải nói với bạn thế nào, để bạn nhận ra rằng không phải lúc nào cũng có thể có em bé, và lại càng không thể có em bé vào năm....3 tuổi.

Cuối cùng, mình hỏi bạn:

_ Có bầu thì sao hả con? Con đã thấy ai có bầu chưa?

_ Con thấy mẹ có bầu, mẹ đẻ em Thỏ

_ Ừ, đúng rồi, thế con có bầu thì sao?

_ Con có bầu để đẻ em Pooh!

(Pooh là con gấu bông của bạn í)

_ Thế khi em Pooh khóc thì con sẽ làm gì?

_ Con sẽ dỗ em Pooh nín

_ Nhưng em Pooh vẫn không nín thì sao?

_ Con sẽ bế em, ru em, như mẹ zậy ớ!

_ Nhưng lỡ như em Pooh vẫn không nín, có thể là em bị đau một cái gì đó, hoặc bị chảy máu trong người, thì con sẽ làm sao?

_ Con....Ơ con....hông biết! Phải làm sao?

Mình chỉ chờ có thế:

_ Hehe...Không biết thì con chưa làm mẹ em Pooh được đâu. Vì làm mẹ là phải biết cách làm sao chứ. Như mẹ vậy, mẹ biết cách làm em Thỏ nín, mẹ biết cách làm em Thỏ ngừng chảy máu. Nhưng con không biết cách làm em Pooh nín, em Pooh vẫn đau, rồi em Pooh sẽ không cho con làm mẹ em í đâu!

Nói lằng nhằng như vậy, vì thật ra mình cũng đang thật sự bối rối. Mà mục đích của mình là muốn làm cô bé 3 tuổi của mình bối rối vì chính cái sự bối rối của mình. Thế mà cô bối rối thật:

_ Ơ...vậy à, vậy thì con làm chị Hai của em Pooh thôi vậy! Như chị Hai của em Thỏ zị ớ!

Hehe... Có thế chứ. Trước mắt là làm sao để cô nàng không muốn có bầu đã. Còn nguyên nhân vì sao có bầu thì đợi bạn lớn hơn một chút, từ từ rồi mẹ cũng sẽ...đầu độc cho mà coi!

Những câu chuyện nhỏ (6)




Mắc cười bạn Trà! Viết ra vẫn không thể nhịn được cười!

1. Ngoại gọi:

_ Người đẹp ơi, dậy đi! Ông mặt trời leo tuốt lên ngọn cây dồi!

_ Ừm ừm (giọng ngái ngủ...)...Ưm ừm, để cho NGƯỜI ĐẸP ngủủủủ!

2. Mẹ hỏi:

_ Con bé Li toàn bọ chét không à! Nó dơ lắm, sao con cứ rờ rờ nó wài zậy Trà?

_ Con rờ nó cho nó... thương con ờ...

3. Bạn làm gì đó mà mẹ giận dữ:

_ Trà hư quá nha! Cái roi đâu rồi ta?

_ Cái roi ớ? Cái...cái ...roi nó bay đi mất tiu òi!

4. Rất yêu em búp bê của cô Khủng Long tặng. Một hôm, không biết là giày của em đã lạc đâu mất, nên bạn quyết định:

_ Mẹ à, em búp bê có mang giày của bé Trà được hông?

_ Ờ ờ, chắc là hông con!

_ Sao ợ? Sao con mang được mà búp bê hông mang được?

Xong, tự giải thích luôn:

_ Vì em còn nhỏ nên em hông mang được hớ? Mai mốt em búp bê lớn, em búp bê mang giày của bé Trà nhớ!

(Hừm, có thế mà mẹ hông biết!)

5. bạn xếp được một ngôi nhà . Trên nóc nhà có cả ống khói, và một cái ống gì nữa bên cạnh ống khói. Bạn hí hửng:

_ Mẹ , mẹ, mẹ chụp hình đi!

_ Sao cái nóc nhà của con nó ngộ ngộ zậy?

_ À, ừm, con xếp cây súng ở trên nóc nhà ớ?

_ Hả? Con gắn cây súng trên đó làm gì?

_ Để con bắn... ông chộm mờ!

Sao bạn biết trên đời này có ông chộm (ăn trộm) nhỉ? Và lại đầy mùi "phim hành động" thế kia? Phải điều tra vụ này mới được!

6. Lại tiếp tục vụ xếp hình, nhưng lần này là một chiếc máy bay

_ Mẹ xem con xếp máy bay nè, mẹ, mẹ chụp hình đi!

_ Ơ, máy bay của con lại có cái gì trên nóc thế kia?

_ À, đó là cái cây ớ!

_ Ủa ủa, cây mọc trên máy bay hả con?

_ Không phải mọc chên máy bay mà là chên chời ớ. Có cây mọc dưới đất thì cũng phải có cây mọc chên chời ớ mẹ!

À, có thể ý bạn là máy bay mang cây lên trời để trồng vào những đám mây, như người ta vẫn trồng cây dưới mặt đất vậy. Ai biết đâu, là mẹ nghĩ vậy ớ!

7. Mẹ của Dượng Út, tức mẹ chồng của Dì Út mất. Dì dượng về Thanh Hóa chịu tang mẹ. 1 tuần sau, bạn Trà vui mừng đón dì dượng trở về, không quên hỏi thăm:

_ Dì Út đi đâu mà lâu quá vậy dì Út?

_ À, mẹ của dượng Út mất nên dì phải về con à

_ Tại sao dì Út phải về?

_ Vì mẹ của dượng Út là mẹ chồng dì Út mà!

Thế đấy, rồi bạn te te chạy lên lầu báo cáo tình hình:

_ Ngoại ơi, mẹ ơi, mẹ của Dượng út chết rồi! Mẹ chồng của dì Út cũng chết luôn rồi! Chết hết trơn tùm lum rồi!

8. Buổi tối, ngoại giũ giường cho bạn Trà ngủ. Bạn đủng đỉnh chắp tay sau đít, đi tới đi lui rồi phán một câu:

_ Bạn trai giũ giường cho bạn gái ngủ ớ hở?

9. Ba gọi điện thoại về hỏi bạn có đi chơi với anh Nhím không? Bạn trả lời

_ Anh Nhím bị bịnh dồi nên con hổng có đi với anh Nhím

_ Vậy hả? Anh Nhím bị bệnh sao vậy con?

_ Anh Nhím bị con zô chùng chui zô người anh Nhím nên là anh Nhím bịnh!

Hôm sau, bạn sốt, bạn tặc lưỡi:

"Thấy chưa, bị bịnh rồi lây cho người ta rồi đó, thấy chưa!"

Hông biết anh Nhím có bị ách xì hông ta?

10. Bạn rất thích uống nước ngọt, nhưng người lớn thì lại quá khắt khe trong chuyện này. Rằng uống nước ngọt sẽ sâu răng, uống nước ngọt sẽ béo phì, v..v..Mà, nói gì thì nói, nước ngọt vẫn luôn là niềm khát khao đến cháy cổ của bạn. Thế nên, khi bạn đòi uống nước ngọt, và khi người lớn một mực vặn hỏi:

M2: Uống nước ngọt thì sao con?

Ngoại: Uống nước ngọt thì bị cái gì?

Mẹ: Uống nước ngọt thì con sẽ bị sao đó, nhớ hông?

Bạn đáp:

_ Uống nước ngọt thì....NGON!

Phá vỡ mọi nguyên tắc cứng nhắc của người lớn. Bó tay!

Cơn sốt đầu tiên




Bạn Thỏ vừa trải qua cơn sốt đầu tiên trong cuộc đời bạn í, nên nhất thiết là mẹ buộc mình phải ghi lại.

Lẽ ra Thỏ đã chưa ốm nhanh thế, vì hiện tại Thỏ vẫn bú sữa mẹ và mẹ hoàn toàn tin tưởng vào sức đề kháng của Thỏ trước mọi thay đổi của thời tiết. Nhưng rồi, cô chị hai yêu quý của bạn ốm một trận điên đảo. Chuyện lây bệnh đã khiến mẹ lo ngại không ít. Y như rằng, ngay sau cái hôm Trà bơn bớt sốt, bạn Thỏ cứ thỉnh thoảng giật mình thức giấc giữa đêm, cho đến lúc cái cặp nhiệt độ dừng lại ở con số 38,5 thì mẹ đã hiểu tại sao bạn lại như vậy. Thế là, gồng mình lên nào mẹ! 2 đứa bé cùng bị ốm, mặc dù đã từng tưởng tượng ra hoàn cảnh này nhưng khi nó đến, mẹ vẫn bị sững lại vài giây trước khi lên giây cót tinh thần cho mình: Mẹ sẽ có những đêm thức trắng và nhiều lo lắng.

Thỏ sốt rất nhanh. Nhiệt độ tăng cũng cấp kì luôn. Chỉ trong vòng một tiếng mà con số trên cái nhiệt kế đã chỉ 39,5 độ, và không có dấu hiệu dừng lại. Thuốc hạ sốt uống rồi nhưng hầu như vô tác dụng. Mẹ chỉ còn có cách lau mát cho Thỏ, chườm khăn, và vỗ về bạn mà thôi. Cả ngày hôm đó mẹ không dám rời mắt khỏi Thỏ, trong lúc bạn bắt đầu mê man và không thèm tỉnh dậy để uống sữa. Buổi chiều, khi có kháng sinh vào thì bạn bắt đầu đỡ hơn, nhưng tuyệt nhiên, chẳng có nụ cười nào lấp lánh trên môi bạn nữa.

Bạn uống kháng sinh suốt 3 ngày thì bắt đầu có triệu chứng đi tiêu chảy. Điều đó cũng bình thường thôi, vì kháng sinh sẽ phá vỡ men tiêu hóa của bạn. Lại ngừng kháng sinh và uống những thứ thuốc liên quan đến đường ruột và tái tạo men tiêu hóa. Nhân dịp này, mẹ cũng bắt đầu cho bạn làm quen với món sữa chua. Bạn tỏ vẻ rất hợp tác trong chuyện ăn sữa chua. Cũng mừng.

Mấy ngày hôm đó, (chính xác là 6 ngày: 3 ngày sốt + 3 ngày tiêu chảy), mẹ nhắn cho ba và bảo "em thèm nhìn thấy nó cười!". Ba an ủi rằng nó khỏi ốm rồi sẽ lại cười với em thôi. Mẹ cũng tin như vậy thật. Ngày thứ 6, mẹ đi làm với một niềm hứng khởi vô bờ rằng mẹ sắp được nhìn thấy nụ cười của bạn, thì chiều hôm đó, ngoại nhắn tin cho mẹ: Thỏ sốt lại rồi Thư ơi!

Thế này là thế nào?

Tại sao hai cơn sốt đến rất sát nhau như vậy? 6 ngày, và hai cơn sốt, thần kinh mẹ có làm bằng thép thì cũng không thể nào chịu nổi. Mẹ lập tức mang bạn đến bệnh viện, trình bày toàn bộ bệnh án trước đó, bác sĩ bảo:

_Sốt siêu vi.

_ Nhưng em muốn làm xét nghiệm máu

_ Tại sao?

_ Để yên tâm rằng con em không phải là đang gặp nguy hiểm

Bác sĩ đồng ý. Cuộc xét nghiệm diễn ra rất nhanh, kết quả cũng chỉ có trong vòng vài phút. mẹ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nhìn thấy máu rỉ ra từ ngón tay áp út của bạn thì tim mẹ như có ai bóp nghẹt. Nhưng thôi, cũng xong, cũng qua, bạn chỉ sốt siêu vi bình thường và chỉ cần uống vitamin C để tăng đề kháng. Hoàn toàn không phải dùng đến liều kháng sinh nào nữa.

Hôm nay Thỏ con đã hết sốt và bắt đầu mỉm cười trở lại. Mẹ bảo mình nên quên ngay những đêm thức trắng nhiều mệt mỏi, những nỗi lo lắng của mấy ngày vừa rồi, để tận hưởng niềm vui khi lại nhìn thấy nụ cười của bạn.

Bạn này, vì rằng bạn đang lớn lên nên bạn bị buộc phải ốm, biết không? Cũng như người ta thường trưởng thành sau những lần vấp ngã, và sau đó thì sức đề kháng của người ta cũng sẽ tăng lên gấp bội. Mẹ mừng vì mọi chuyện đã qua. Mẹ mừng vì ngay cả khi sốt cao nhất, bạn cũng không hề muốn làm phiền mẹ, không quấy khóc, chỉ thiêm thiếp ngủ và khi mệt lắm thì lả đi trên tay mẹ. Những ghi chép vội vàng hôm nay là để dành đến khi bạn đọc được, bạn sẽ tự hào biết bao nhiêu khi vượt qua trận ốm đầu đời lúc 5,5 tháng tuổi một cách rất bản năng. Kể cả việc vượt qua những cơn bệnh sau này, cũng không thể nhiều tự hào đến thế, biết không?

Và biết không, sau trận này, mẹ càng thấy không khó khăn nào đủ khiến mẹ sợ nữa rồi.

Viết lại vụ "loăng xuê"




Ùi ùi, mẹ đoảng, hậu đậu, lẩn thẩn, mất trí tạm thời....(toàn bệnh của tuổi tiền mãn teen), nên hậu quả là phải ngồi viết lại cái mình đã post từ hôm qua. Sori mọi người.

Vụ "loăng xuê" thật sự không nằm trong mục đích bán báo của mẹ, nên entry này không mang tính PR cho Rùa Vàng. Các bạn đừng hỉu lầm nhé!

Chẳng là, hôm nọ sau khi căng blast "Nhận lăng xê các bạn dưới 7 tuổi, liên hệ mẹ mìn gấp", mẹ đã nhận rất nhiều méc xịt đăng kí tham gia, nhưng không cách nào trả lời hết từng thư được. Thì đây, trả lời chung vậy!

Hẳn các bạn còn nhớ cái bìa biển xanh cát trắng này chứ? Hẳn các bạn đã nhận ra hai nhân vật trên trang bìa là ai rùi chứ? Ờ, người quen!

Và tuần này, trên các sạp báo, bạn sẽ lại nhìn thấy cái bìa này

Là nhân vật đầu tiên trong chiến dịch loăng xuê của mẹ đấy! Bạn 5 tuổi, mê siêu nhưn và mê... lên bìa Rùa Zàng. Ờ, người... không quen, nhưng mẹ được một cô bạn trên blog giới thiệu với bạn í, thế là thành... người quen!

Bạn cũng muốn trở thành... người quen?

Vậy còn chần chừ gì mà không gửi ảnh em bé mà bạn muốn loăng xuê (dưới 7 tuổi) về cho mẹ nhỉ? Các cô chú ở báo mẹ sẽ gọi cho bạn nếu gương mặt em bé của bạn thích hợp với một idea ảnh bìa nào đó. Vì vậy ngoài ảnh của bé, bạn cần cung cấp cho mẹ thông tin về bé như: tên, tuổi, địa chỉ, đt liên lạc nhé!

Gửi về đâu?

Cô Ngọc Thùy- báo Rùa Vàng, 12 Phạm Ngọc Thạch Quận 3- TPHCM

Hoặc email: thuynn@kqd-muctim.com

(Hihi, giao cho cô Ngọc Thùy giữ tư liệu của các bạn là chắc ăn nhất, vô tay một người dory mẹ, chắc chắn mẹ sẽ làm mất)

Nhưng chiến dịch loăng xuê không chỉ dừng lại ở việc đưa các em bé lên bìa. Với những bé có nhiều hình ảnh đẹp và ghép lại thành một câu chuyện có nội dung, thì hoàn toàn có thể sử dụng cho các mục phim truyện của "Hãng phim Con Rùa Vàng". Hoặc những bài viết trên báo cần hình ảnh minh họa, bé cũng có thể xuất hiện thật lung linh với tư cách người mẫu. Ngoài ra, bạn cũng có thể kể lại những câu chuyện dễ thương ngộ nghĩnh của bé, kèm theo hình ảnh minh họa (như kiểu bạn vẫn viết blog cho bé mỗi ngày í). Đừng lo nếu ảnh không chất lượng, vì các bạn phóng viên ảnh sẽ giúp bạn điều đó.

Nhắc lại là mẹ không có ý định PR cho Rùa Zàng đâu nha, mẹ chỉ muốn các em bé có những kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ, như một kiểu lưu dấu vân tay ở một thời điểm vậy. Chúng ta sẽ lớn khôn và những dấu vân tay cũng thay đổi, nhưng dấu vân tay ở thời điểm chúng ta còn bé sẽ được giữ lại, để nhắc nhở rằng chúng ta đã từng là trẻ con và đã từng ngộ nghĩnh đáng yêu đến thế.

Và sáng nay, nghe tiếng xuýt xoa thích thú của Đào-Hồng-Thu-Hạnh-Kều, mẹ của Chimnon Thu Hến, tức Thu-Ngọc-Dung, mẹ biết rằng mình lại vừa mang đến cho tổ chim non í một niềm zui nhỏ, vừa xinh.

[Bất ngờ không, Hến yêu của Trà Sữa???]

Bạn í cũng là nhân vật thứ 2 trong chiến dịch loăng xuê của mẹ mìn đấy.

Ừm, còn bạn thì sao? Có muốn làm nhân vật thứ 3, 4, 5, 6, 7,...thứ n không?

39 độ

Hai chị em cùng lật nè.



Bạn Trà bảo:
" Hai chị em biết lật thì ba chưa về đâu. Chừng nào hai chị em biết bò thì ba mới về. Một mình con biết bò thì ba chưa về đâu. Phải có em biết bò nữa!"

Trưa nay, trong lúc mẹ đi làm thì bạn Trà sốt 39 độ. Chiều mẹ về đưa Trà đi bác sĩ. Mưa lắc rắc nhưng vẫn đi. Trà nói huyên thuyên về chuyện con thằn lằn bị ông trời phạt, rằng thì là con thằn lằn không nghe lời ba mẹ, nên ông trời cắn đứt đuôi nó rồi, chính con thấy nó bị đứt đuôi, giờ nó đang ở trên tường nhà mình ớ.....
_ Con thấy tội nghiệp nó lắm ớ, nhưng ai biểu nó hông nghe lời ba mẹ nó chi?- Bạn kết luận.

Dọc đường về, mẹ hỏi Trà có thích ăn gì không, mẹ sẽ ghé mua. Bạn chỉ thẽ thọt "Con không ăn gì đâu, con chỉ thích uống thuốc thôi!". Thương quá!

Chưa bao giờ bạn bệnh mà bạn lại dễ thương như vậy. Những lần ốm trước đây, bạn luôn khiến mẹ lo lắng và mệt mỏi, vì bạn cứ khóc, nhõng nhẽo, và sốt thì rất hay mê sảng. Sợ ơi là sợ. Mẹ ám ảnh những cơn sốt của bạn kinh khủng. Nhưng lần này thì khác, hình như bạn bắt đầu ý thức được rằng mình đang lớn. Mà lớn thì phải có cư xử khác với hồi còn trẻ con chứ, hí hí...

Sau cữ cháo buổi tối, bạn uống thuốc rất ngoan. Vẫn chơi bình thường. Mẹ vẫn đang theo dõi nhưng không thấy cơn sốt có dấu hiệu trở lại. Được một lúc, thốt nhiên bạn bảo: "Mẹ gọi điện thoại kêu ba về đi mẹ"
Mẹ ngạc nhiên:
_ Để làm gì con?
_ Con thấy nhớ ba quá!
.....
Thôi nha, lớn rồi nha, không chơi nhớ sảng kiểu này nha!
Dễ đau tim lắm....
.....
Tối nay mẹ thức để canh cơn sốt có trở lại không.
Tối nay, mẹ thức một mình....

Vì em là em của chị




Em tớ 5 tháng tuổi, không vạm vỡ bằng tớ 5-tháng-ngày-xưa, nhưng có vẻ... ẹp chai hơn. Đó là mẹ tớ nhận xét như vậy. (Mẹ tớ vốn mê trai đẹp)

5 tháng em mới biết lật. Hí hí, cái này thì quá giống tớ luôn. Tớ nhớ, (à mẹ tớ nhớ chứ), lần đầu tiên tớ lật, tớ chẳng thể nào đưa cái mông và rút cái tay ra được, thế là tớ khóc tướng lên. Mẹ tớ chẳng những không dỗ tớ nín, còn mãi lăm lăm cái máy chụp hình để ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ đó. Còn em tớ á, trong lúc tớ đang làm người mẫu cho mẹ quay phim, thì hắn loi choi loi choi thế nào, lật một cái bụp, rút tay ra luôn. Thế là mẹ lập tức lia máy về phía hắn, trong tiếng vỗ tay, hò hét, gầm rú của tớ. Đoạn clip đó xem lại rất dễ thương, nhưng mẹ không biết làm cách nào để pót lên blog, thiệt!

Chị em tớ ở cùng các thời điểm thì đều không giống nhau. Tớ hồi năm tháng mập ú như sumo, được mẹ đặt ngồi trên sofa, tay cầm quyển sách "đọc" ngấu nghiến. Còn em, năm tháng chỉ được cái dài đòn (72cm rùi ớ), cũng ngồi trên sofa, nhưng cứ cầm quyển sách nào là cạp nát quyển sách đó. Có vẻ như em bắt đầu muốn mọc răng rùi, mấy hôm nay chảy nước dãi ướt chèm nhẹp, và mỗi lần mẹ cho em ăn bột, gõ cái muỗng vào nướu cứ nghe cồm cộp í!

Tớ nhớ, lúc em mới về nhà, tớ ra tận cổng đón em, mời em nằm trên chiếc giường của tớ. Tớ thích mỗi lần xoay qua 90 độ, là trông thấy em đang nằm ngủ khịt khịt như một con cún nhỏ. Ở em, cái gì cũng nhỏ, và mềm. Nên những lần quay 90 độ của tớ đều phải thật là rón rén. Nhưng chẳng bõ cho cái sự rón rén ấy, cứ trông thấy em là tớ hét ầm lên để em thức dậy chơi cùng tớ. Cơ mà, nó cứ ngủ suốt!

Hồi đó, ngày nào tớ cũng hỏi nó "em có răng chưa?". Mẹ thì luôn nghĩ rằng nụ cười của em là một điều tuyệt vời, nên mẹ bảo "Chưa, bao giờ có răng, nụ cười của em sẽ còn tuyệt vời hơn", nhưng tớ gạt đi "Không, con hỏi em có răng chưa để con mời em ăn bánh". Tớ thích chia sẻ với em từ những điều nhỏ nhặt nhất, thế mà mẹ chẳng hỉu gì cả!

Đây, nụ cười của em khi chưa có răng, móm xọm!

Khi mẹ mua cho tớ 3 cái quần dài, một màu vàng, một màu hồng, và một màu tím, tớ đã bảo: "Sao con có đến 3 cái lận? Con cho em một cái nhé! Mẹ có biết em thích màu gì không?". Mẹ trả lời rằng những cái quần và những màu sắc này không dành cho con trai. "Thì mẹ phải mua thêm những cái quần màu khác của con trai rồi", tớ nhắc. Ừm, có một điều mẹ không cho tớ biết, mẹ đã âm thầm mua quần khác cho em rồi, nhưng sợ tớ "ganh tị" nên không mang ra khoe. Khi nghe tớ nhắc mẹ phải mua quần cho em, mẹ mới biết những điều mẹ lo ngại hoàn toàn là vô lý.

Càng ngày tớ càng yêu em tớ hơn, hẳn nhiên, không chỉ vì em rất ngoan, rất hay cười, rất không làm phiền mẹ, mà chỉ vì một điều đơn giản, em là em của tớ!

Tớ sợ lắm một ngày nọ, thức dậy, không thấy em đâu cả. Tớ hỏi người lớn trong nhà, ai cũng bảo "không biết, không thấy em đâu, Trà đi tìm em xem!". Tớ sắp khóc đến nơi thì ba bế em sừng sững bước vào nhà. Ba bảo ba đưa em đi phơi nắng. Lẽ ra là tớ đã giận lắm, nhưng có em bên cạnh rồi, tớ quên ngay là mình đang chuẩn bị khóc.

Tớ không thích người lớn bế em tớ đi, rồi còn bảo "cô/chú/bác mang em về nuôi nhé!". Tớ không thích! Rất rất là không thích luôn. Có lần, một bác bảo tớ phải hát một bài thì mới trả em lại cho tớ. Thế là tớ đứng hát, vừa hát vừa mếu. Sao người lớn không biết rằng tớ sợ mất em đến chừng nào? Sao người lớn không thấy tội nghiệp tớ nếu như tớ không còn ai để chơi cùng nữa? Mai mốt người lớn đừng làm như vậy nữa nha, đừng dọa tớ, đừng để tớ phải hụt hẫng hay lo sợ vì bất kì điều gì, nha người lớn nha!

Có một lần, em tớ bị ngoại quýnh đít vì cứ nhè bột ra ngoài. Ngoại bảo là ngoại chỉ đánh iu thôi, nhưng tớ sợ em đau lắm. Có vậy mà tớ cũng mếu "Ngoại đừng đánh em nữa nha ngoại, hay ngoại đánh nhỏ nhỏ thôi, đừng có đánh bự!"

Hình như càng yêu một ai đó, thì mình lại càng mong manh trong tất cả mọi vấn đề có liên quan đến họ. Và rất hay chảy nước mắt vì họ...

Nhất định, khi nào em tớ lớn, tớ sẽ kể cho em nghe rằng, khi chị Hai lật, chị Hai bò, chị Hai biết đi, chị Hai biết nói..., chỉ có ba, mẹ, ông bà nội, ngoại vỗ tay sung sướng.

Nhưng khi em lật, em bò, em biết đi, em biết nói,..., thì sẽ có thêm một người nữa chia sẻ với em niềm hạnh phúc đó.

Là ai, nếu không phải là chị Hai của em, em hả?

Giấc mơ trưa

Tối qua, 11h đêm, bạn Thỏ đã biết lật, chống tay, nhìn mẹ, bà ngoại, và chị Hai rồi cười toe toét. Bạn lật khi tròn 5 tháng 3 ngày tuổi. Không có ba bên cạnh, nhưng mẹ đã gửi tin nhắn "anh ơi, Thỏ biết lật rồi", đầy sung sướng. Ba cũng vui. Chị Hai Trà Sữa là người vui nhất. Chị bắt đầu chứng kiến những bước phát triển của em để nhân tiện nhớ lại ngày xưa yêu dấu của mình, rồi mơ màng hỏi "Hồi đó, con còn nhỏ, con cũng lật giống em zậy há?".

Giờ mẹ ngồi đây, giải quyết một mớ rắc rối từ công việc. Biết rằng mình không nên cầu toàn và đòi hỏi những điều nằm ngoài tầm tay, nên mẹ quyết định dẹp bỏ mọi thứ để ngắm những bức ảnh này...

Này, thèm lắm, thèm được như thế này lắm... Thèm nằm ôm một đứa con trai, mà mình biết chắc, mãi mãi thuộc về mình...

Thèm...

lắm lắm....

Đêm Thỏ ngủ với mẹ, nằm nghiêng ôm mẹ, mà cứ mỗi lần bạn trở mình, mẹ ôm bạn, vỗ vỗ nhẹ vào lưng bạn, là bạn mỉm cười hạnh phúc.

Những lúc đó bạn mơ thấy gì nhỉ? Mẹ rất hay tự hỏi các bạn mơ thấy gì, và giấc ngủ có bình yên không?

Bạn Trà thì chưa có khái niệm về những giấc mơ. Nhưng mỗi lần thức giấc, bạn sẽ hỏi mẹ cứ như chuyện vừa xảy ra ngoài đời thực.

_ Mẹ đánh con à? Sao mẹ lại đánh con vậy?

(Trời, con bị mẹ ám ảnh đến cả trong giấc mơ sao con?)

_ Mẹ không có đánh con. Chắc là con lại nằm mơ rồi.

_ Không đâu, mẹ đánh con ở chỗ này này, đau lắm. Con đã dặn mẹ là đánh nhỏ nhỏ thôi, nhưng mờ mẹ cũng đánh con bự lắm ớ!

_ Thôi, cho mẹ xin lỗi, mặc dù là mẹ không đánh con. Con ngủ tiếp đi, nhưng đừng mơ như vậy nữa nhé!

Không biết là bạn có tin không. Nhưng chắc chắn, kể cả là trong giấc mơ, mẹ cũng luôn muốn các bạn được hạnh phúc. Nên nếu Trà nằm mơ như thế, mẹ sẽ buồn.

Hic, lại nghĩ vớ vẩn gì nữa rồi. Hôm nay mẹ thấy mẹ làm sao ấy.

Thôi đi ngủ!

Các bạn có nhớ ba không?

Ba lên lầu, ngắm hai gương mặt đang say ngủ rồi len lén trở xuống, tạm biệt mẹ, và đi. Không dám hôn vì mặt mẹ đầm đìa nước. Mẹ làm ba sợ, hí hí. (Nếu là mẹ, mẹ cũng sợ phải hôn một gương mặt đầm đìa nước như thế). Mẹ ghét mẹ lắm!

Trà thức dậy và được mẹ thông báo là "Ba đi rồi!".

_ Ba đi học ở Thái Lan há?

_ Đúng rồi con à!

_ Rồi ba về ba mua quà cho con há? Giày há? Quần áo há?

_ Tất nhiên rồi con à!

_ Chừng nào ba về há mẹ?

_ Chừng nào em Thỏ biết bò thì ba về!

(Mẹ áng chừng 4 tháng nữa, thì em Thỏ đã biết bò lung tung khắp nhà rồi)

Không ngờ, bạn Trà phản ứng rất nhanh, đang ngồi cạnh mẹ, bỗng bật dậy, quỳ mọp xuống đất

_ Con biết bò rồi này mẹ! Con bò há, bò cho ba về với con há!

Rồi bạn bò loanh quanh, loanh quanh....

Hôm qua bạn Trà bảo là bạn nhớ ba. Bạn nói với mẹ về điều ấy không dưới chục lần. Bạn làm mẹ có muốn cũng không thể nhớ ba thêm nữa. Bạn giành hết phần nhớ của mẹ rồi!

Còn bạn Nguyên thì chong mắt thức đến 12h đêm mà vẫn không có ba hôn mình trước khi ngủ như mọi khi, bạn ngủ lơ mơ và trăn trở suốt, thỉnh thoảng khóc ré lên để nghe tiếng mẹ vỗ về rồi im ắng trở lại. Sáng nay, bạn nằm nướng đến 9h. 10h ăn bột, vừa ăn vừa ngủ gật....

Sợ nhất là những tháng ngày này!