Tôi không còn nhớ mình đã bắt đầu từ khi nào với nơi này...
Chỉ biết là tôi đã từng có một nơi để viết, đã từng được chia sẻ.
Nghề của tôi là viết. Đêm qua, sau khi biên tập một bài dài 3 trang đến gần một giờ sáng, tôi xuống phòng, ngạc nhiên thấy chồng vẫn còn thức đợi mình. Nói với nhau vài câu vô nghĩa trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi còn nhớ là tôi đã hỏi chồng rằng "đôi lúc em chẳng hiểu vì sao em có thể làm cái công việc viết lách này và sống được với nó?". Chồng tôi trả lời "có những công việc mình không chọn nó mà chính nó chọn mình em ạ". Tôi ừ hử. Vì lúc đó giấc ngủ đã nhanh chóng ập đến trước cả khi tôi hôn chồng và chúc anh ấy ngủ ngon.
Có những đồng nghiệp tôi biết, khi đã trót vướng vào cái công việc viết lách này, cho dù có cố gắng tìm những con đường mưu sinh khác, đến một lúc nào đó họ cũng nhớ nghề đến quay quắt và lại ngồi trước bàn phím để có thể trút hết mọi chữ nghĩa. Có những người viết như là ăn, như là thở. Có thể cuộc sống của họ không giống những gì họ viết. Bạn có thể thấy họ sống rất khác cái cách họ thể hiện bằng bút mực. Nhưng bạn quên mất một điều này, những hình ảnh bạn thấy chưa chắc đã là con người họ, mà chỉ khi viết, mới là lúc họ đang sống thật với bản thân mình nhất. Tôi cho đó mới là những người biết viết một cách đúng đắn. Vì văn thì cũng như là người vậy.
Tự dưng tôi nói lan man về cái nghiệp của mình, có thể vì với Y!360 này, tôi cũng đã từng có một thời gian khá dài gắn bó với nó, bằng chính những điều tôi thấy, tôi trải nghiệm, và tôi viết. Tôi có hai cái blog, một dành cho 2 đứa con yêu quý của mình, một của riêng mình. Blog của riêng mình thì tôi set friends, vì tôi không nhiều nhu cầu để chia sẻ hay show cuộc sống riêng tư của mình cho bàn dân thiên hạ cùng biết. Nếu bạn nằm trong friendlist của cả 2 blog, có thể bạn sẽ shock vì tôi trên blog tôi không giống những gì mà bạn vẫn nhìn thấy trên blog Trà và Thỏ. Bởi cơ bản, khi tôi trong vai trò là mẹ của hai đứa con, thì đã thật khác so với tôi lúc đơn độc. Nhưng dù ở vai trò nào, thì tôi cũng chỉ sống cuộc đời của mình.
Ở trên Y!360 này tôi không có nhiều bạn. Đó cũng là quan điểm của tôi từ những ngày đầu tạo blog. Tôi không xem nơi này là một nơi để giao lưu kết bạn mà chỉ đơn thuần là nơi tôi lưu lại những kí ức tuổi thơ những đứa con của mình. Tôi không giàu có để có thể cho chúng thật nhiều của cải vật chất, nhưng tôi ý thức rất rõ công việc cất giùm chúng cái tuổi thơ lung linh nhiều màu sắc như công việc mà tôi đang làm bây giờ, sẽ cho chúng một gia tài quý giá hơn bất cứ mọi thứ của cải nào trên đời. Tôi cũng không hy vọng bạn hiểu điều đó. Vì tôi đã biết chắc chắn những đứa con của tôi sẽ hiểu điều đó.
Nhưng sự thật là Y!360 đã cho tôi cái cơ hội để có thêm nhiều người bạn mới. Tôi nhớ người bạn đầu tiên tôi quen biết qua blog. Là một cô gái có nụ cười đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi nhớ bọn tôi đã ngồi trong cái quán KFC gần toà soạn và nói rất nhiều về cuộc sống. Một cô gái khiến tôi ngạc nhiên về kiến thức và sự tinh tế của cô ấy. Cho đến khi tôi phải về lại toà soạn, cô ấy cứ bảo "chị về trước đi, em chờ mẹ đến đón". Tôi thấy vậy thì quyết định "chị sẽ cùng chờ với em". Tôi không nỡ để bạn tôi phải ngồi một mình. Một lúc sau, mẹ cô ấy lái xe hơi đến và đậu xe phía xa xa. Cô hơi bối rối khi tôi đã kịp nhìn thấy chiếc xe sang trọng và lí nhí bảo "em đã bảo chị về trước đi mà...". Nhưng tôi chỉ muốn nói với cô là tôi thật sự không thấy một khoảng cách nào giữa tình bạn của tôi với một cô gái dễ thương như vậy. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau cả khi cô ấy về lại Mỹ để hoàn thành nốt chương trình Master. Cho đến bây giờ, đó vẫn là một cô gái đến từ blog mà tôi rất mực yêu qúy.
Hôm nay, nhớ lại câu chuyện này, vì tôi tình cờ biết thêm một câu chuyện khác cũng đến từ những mối quan hệ trên blog. Khiến tôi bất ngờ. Câu chuyện từ sự Thất Vọng.
Trong cuộc sống ai lại không từng thất vọng. Thất vọng là khi mình đã đặt niềm tin vào một điều gì đó nhưng cuối cùng thì nó không giống như là mình mong muốn. Tôi cũng đã từng nhiều lần thất vọng, nhưng xin thề là tôi không để cho những điều đó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Còn nếu tôi đã từng là nỗi thất vọng của một ai đó thì sao? Điều đầu tiên tôi sẽ làm là xin lỗi vì đã làm bạn thất vọng, bạn ạ!
Tôi đã làm bạn tôi thất vọng. Vì bạn tôi nghe ai đó trên blog nói rằng nhà tôi rất nhếch nhác và bẩn thỉu, nên khi chụp hình đăng blog, tôi phải dùng đến photoshop để làm blur đi cái back ground nghèo nàn đó. Bạn tôi thất vọng vì cái lối sống đẹp đẽ giả tạo mà tôi đã show ra cho mọi người cùng thấy.
Bạn tôi thất vọng vì nghe ai đó trên blog nói rằng con gái tôi, bé Trà đáng thương, là một cô bé đanh đá, dữ tợn và chuyên đánh đập bạn bè. Và bạn tôi thất vọng vì những điều tốt đẹp mà tôi đã tô hồng cho các con của mình, qua những gì tôi kể về con trên blog.
Đến đây thì tôi thực sự không thể nào chịu nổi, bạn ạ! Vì bạn cũng đã có con nên tôi nghĩ bạn hiểu cái cảm giác của một người làm mẹ khi con mình bị thiên hạ đưa ra đàm tiếu, đặt chuyện, và xúc phạm một cách thô bỉ như vậy. Trên blog, tôi có nhiều người bạn, đã gặp gỡ Trà, đã chụp rất nhiều hình ảnh và viết rất nhiều entries về con bé, tôi tin là những ai đã từng tiếp xúc với Trà sẽ là những người đầu tiên phẫn nộ khi nghe những tin đồn này. Nên tôi nghĩ mình không phải mất công giải thích nữa. Tôi chỉ muốn bạn biết rằng, cái blog này tôi tạo ra là để lưu lại tuổi thơ của con tôi. Vì là tuổi thơ của con, là cách con tôi sống và lớn lên, là những ghi chép mà sau này chính con tôi sẽ đọc, nên không có lý do gì để tôi viết sai sự thật về chúng cả. Tôi viết cho con mình đọc chứ không phải cho một cộng đồng những người hâm mộ đọc nên không việc gì tôi phải tô hồng chúng lên. Những người thật sự là bạn sẽ hiểu tôi, cuộc sống của tôi, tính cách của những đứa con tôi hơn bao giờ hết. Họ sẽ không thấy nhà tôi nghèo hay nhếch nhác và phải dùng photoshop để blur nó đi. Họ cũng sẽ rất ngạc nhiên khi nghe đâu đó một thông tin rằng con tôi dữ dằn và hay đánh bạn? Tôi chưa từng có một đánh giá gì về bản thân mình vì tôi tôn trọng sự khách quan từ những người khác. Nếu tin tôi thì bạn sẽ tự dưng muốn chơi với tôi. Và ngược lại. Vì vậy nếu đã mang trong lòng những nghi ngại hay một sự "thất vọng" nào đó về tôi mà bạn từng nghe được, thì tốt nhất là bạn hãy đi ra khỏi nơi này và làm một động tác remove vô cùng đơn giản (H. ạ!)
Tự dưng viết đến đây, tôi nhớ có lần bạn bảo tôi "Nghe đồn cậu đi xe max cà tàng à?". Ừ đúng đấy, nhưng liệu chuyện đó có quan trọng lắm không? Tôi chưa từng lấy những giá trị vật chất để làm thước đo tình bạn cả. Tôi chưa từng thấy giữa tôi với bạn có một khoảng cách khi bạn thì đi xe hơi sang trọng mà tôi thì đi một chiếc xe cà tàng cả. Chiếc xe cà tàng ấy, chính là tài sản đầu tiên tôi kiếm được bằng những đồng nhuận bút còm cõi của mình, năm tôi 20 tuổi. Tôi tự hào lắm vì ở cái tuổi đó, những người bạn đồng trang lứa với tôi vẫn còn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Tôi tự hào vì lúc đó tôi thấy mình thật là giàu có. Bây giờ thì chiếc xe max yêu quý của tôi đã được chuyển cho một người bạn khác chạy vì cô ấy cần nó hơn tôi. Những người bạn khác nữa (ở xa) của tôi thỉnh thoảng vẫn dùng nó khi ở lại Sài Gòn và không có một phương tiện nào để di chuyển. Vì vậy mà tôi vẫn không có ý định bán nó đi dù tôi không còn dùng đến nó nữa. Nó không chỉ là tài sản mà tôi từng tự hào là của riêng mình, nó còn nối tôi với những người bạn...
Đến đây thì tôi thấy mình mới là người lẽ ra phải thất vọng. Lẽ ra tôi phải thất vọng vì một người bạn mà mình đã tin tưởng rất nhiều năm tháng, đã chia sẻ nhiều chuyện vui buồn, lại thất vọng vì (nghe đồn rằng) tôi không hề giàu có và con cái không hề ngoan ngoãn (như những gì bạn nghĩ). Nhưng tôi đã quyết định là không dành sự thất vọng ấy cho bạn. Vì nếu bạn đã từng có tư tưởng chơi với tôi vì tất cả những điều phù phiếm ấy, thì bạn đã thực sự không phải là bạn tôi trong suốt những năm qua. Tôi chỉ thấy hơi buồn vì những sai lầm trong cách chọn bạn của mình, và để ảnh hưởng đến con cái mà thôi. Tôi sẽ không giữ lại entry này trong gia tài kí ức của con. Đó là điều chắc chắn.
Thật may mắn là Y!360 đã đến ngày tận thế và tôi cũng không còn muốn quyến luyến nơi này vì những mối quan hệ khiến tôi hoàn toàn bất ngờ vào lúc chuẩn bị nói lời chia tay với mọi người. Nên thay vì dài dòng để nói lời "tạm biệt", tôi sẽ chỉ mỉm cười và gói ghém cuộc sống của mình lại. Đã đến lúc tôi nhận ra chuyện show cuộc sống của mình cho người khác nhìn vào là một điều rất thiếu an toàn (mà lẽ ra tôi đã phải nghĩ đến từ rất lâu). Tôi không có ý định chuyển nhà sang plus mặc dù ông nội đã làm cho Trà và Nguyên một cái blog rất đẹp bên ấy. Tất nhiên là tôi vẫn sẽ còn tiếp tục lưu lại kí ức cho những đứa con của mình, nhưng với một hình thức khác. Và tất nhiên là tôi vẫn tiếp tục cái cuộc sống mà tôi đang sống, cái cuộc sống khi tôi gặp bạn, hay khi mãi mãi không còn nhìn thấy bạn nữa. Thì nó vẫn tiếp diễn đấy thôi.
Cám ơn những chia sẻ, những động viên chân thành mà bạn đã dành cho tôi và những đứa con của tôi...
Cám ơn vì những gì chúng ta từng có...