Hôm nay mình rất nhớ cơ quan

Nhất là lúc đọc lại bài này của bạn Ếch.
(Mở ngoặc: Mình thèm một bộ salon màu đỏ, và tình cờ, bạn ý cũng đang sở hữu một bộ đỏ choé, là cái bộ trong bức ảnh này đây. Thế là một vụ thương thuyết đã xảy ra, trong những ngày mình vác cái bụng ì ạch đến cơ quan và lấy việc có bầu làm "khổ nhục kế". Thế mà bạn í chả mảy may rung động.)
THAI PHỤ VÀ GHẾ ĐỎ
Photobucket
Thế là hôm nay nick chị lại sáng, niềm vui trong em là chị khỏe mạnh cùng bé nhóc tròn trịa như trong tin nhắn. Mà em không thể hình dung được bé trai có chiều dài 52 cm là dài cái chỗ nào, thật hâm mộ đấng sinh thành đã cho đứa bé thừa hưởng.
Em cũng chưa lên nhà chị. Mong là mẹ tròn con vuông.
Mấy ngày trước khi chuyển bụng, chị còn nài nỉ em thương vụ ghế đỏ. Vui thiệt vui, mà bi giờ nghĩ lại, nếu chị vật vã trên chiếc ghế ấy có lẽ mọi chuyện bi hài ái ố nó cứ thế mà tuồn xả.
Mà nói cho cùng, chị có trả em mười mấy triệu Việt Kim em cũng không bán, gia sản em nó chỉ có thế, dục vọng em nó chỉ có thế.
Thế mà em cũng nỡ buông miệng xúi giục sự thèm khát trong chị, người đờn bà sắp sinh con.
- Nếu chị sinh em bé trên chiếc ghế dài, không những mẹ tròn con vuông, mà em bé sau này sẽ đoan chính độ lượng, quyền uy lẫm liệt. Còn chị sinh em bé tên ghế ngắn, sau này đất nước sẽ có thêm vị anh hùng lực lưỡng tài trí hơn người. Còn chị sinh em bé trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, ngay từ lúc lọt lòng xã hội đã có thêm một hiền minh trong sáng. Còn nếu chị đủ sức khỏe để lăn lộn trên cả bô bàn ghế thì con chị sẽ hoàn hảo đệ nhất, tài năng xuất chúng. Em cam đaon 100% là như thế... Thế nhưng em để dành sau này vợ em sinh con, sẽ có cả 3 đứa ở 3 phân hạng xã hội khác nhau nhưng cùng dòng dõi Quí'stộc Tony Von De Ex.
Chị cười đến muốn sinh.

-------------------------------------

Nhớ lắm!

Vì hình như là..... ít nhất mình còn hơn chục khoản tiền Tết chưa lãnh. Ặc ặc....

Khoe




Thiệt tình là có nhiều thứ muốn khoe lắm, mà cũng thiệt tình là hổng biết như zị có bị gọi là chảnh hông, hè hè....

Photobucket

Thôi mẹ cứ ghi lại như những sự kiện và cột mốc của bạn vậyy...

Một ngày nọ, chị Hai khoe với mẹ tác phẩm của chị

Photobucket

_ Con vẽ ba chì nè mẹ!

_ Hả? Mẹ không tin đâu!

Bà ngoại phải lên tiếng, "nó vẽ đó, mẹ không cho xoá, kêu mang xuống cho con coi đó!"

Ba chì (lúc đó còn ở nhà) hí hửng lôi máy ra chụp chụp....

Photobucket

Chị Hai thuyết minh tác phẩm của mình như sau: mắt ba chì nè, mũi ba chì nè, miệng ba chì nè, hai lỗ tai nữa nè.......

_ Thế cái gì trên đầu ba chì thế kia?

_ Bé Trà vẽ ba chì thắt bính ó!

Rồi xong, một lúc sau, nghĩ lại, chị Hai chẹp lưỡi "hổng phải ba chì thắt bính đâu, ba chì đội nón ó"

Thế nhưng, tác phẩm "Ba chì" vẫn chưa hoành tráng bằng tác phẩm này

Photobucket

Đây là Bé Trà Mắt To khóc nhè, mũi nhỏ như đầu kim gút, miệng méo xệch, tóc lượn sóng, mặc áo đầm công chúa. Bạn vẽ xong, giơ lên cho mẹ xem rồi bảo "mẹ chụp đi, chụp đi!". (Cái ngón tay bé xíu kia là của bạn ó!) Có vẻ hơi manga 1 tí nhỉ? Mẹ thương bức vẽ này lắm. Mẹ không biết bạn có thích vẽ truyện tranh cho báo của mẹ không nhỉ? Chịu nha, nha, nha!!!!!

-------------------------------------

Khoe tiếp!

Tự dưng một ngày kia, bạn Trà đường hoàng leo lên sạp báo ngồi!

Photobucket

Sau đó một tuần, bạn leo lên ngồi tiếp, lần này kéo theo cả anh Nhím

Photobucket

Hơi xấu hộ tí nhờ, vì lên bìa báo liên tục trong vòng 1 tuần lễ thì chỉ có ngôi xxxxao mới có cái "đặc quyền" đó thuiiiii

Photobucket

Tuần lễ đó, bạn tưởng mình là "xao" thiệt! Nên bạn bay tuốt lên trời....Giờ đáp xuống mặt đất rồi mới dám lấy ra khoe mọi người nè! Nhưng tình hình là có rất nhiều bạn trên blog đã nhận ra bạn ngay khi bạn chễm chệ trên sạp báo.

---------------------

Khoe tiếp nha!!!

Lần này là mẹ khoe, vì mẹ thương mấy bức ảnh này lắm! Cứ nhìn nó là mẹ quên hết mệt mỏi

Photobucket Photobucket Photobucket

Hình chụp em hồi 15 ngày đó. Em mặc áo và mang vớ của Aidan, đội nón của chị Hai, má em lại hồng hồng, nên trông em cứ như....công nương nào đó vậy!

Mẹ ức, mẹ lột nón em ra, thế là em lại trở thành công tử của mẹ

Photobucket Photobucket

Hôm qua, chat với ba, mẹ kể chuyện em, ba bảo "coi bộ mẹ mê con trai dữ à".

Hứ, trai mà hổng mê thì mê...con gì?

Hai chị em.

T ngày có em, bn Trà bng nhiên vt ln. Đã có th k rành mch mt câu chuyn dài. Vì vy, entry này, m s dành cho bn ý k v cu em ca mình, bng chính ngôn ng ca bn ý. Nhng câu bold đm chính là nhng câu được trích t nguyên văn, có bn quyn.

Ngày xa ngày xưaaaa, có mt em bé tên là Nguyn Ngc Bo Trà. Bo Trà trước đây hai tui, nhưng t khi có em Bo Nguyên, Bo Trà là người ln năm tui dưỡi. Em Bo Nguyên còn nh nên em ch mi năm tui thôi.

Em Bo Nguyên t đâu mà ra?

M có mt cái bng b đng em bé chng. Con gi em bé là em H. Ngày nào con cũng ôm bng m, nói chin vi em, hun em. Con ha vi m là con s thương và chăm sóc cho em. Con s dn em đi súp ba bô vi anh Nhím, có con ong b làm con s. Nhưng anh Nhím đui con ong đi di!

M thì bo em H là mt em bé nh. M s con nghĩ rng em H chính là con th tai dài con vn thy trong tivi. Con biết ch, em H là mt em bé ch. Em còn mm. Em mm như mt cái bong bóng, nếu con mà r em mnh, em s b cái bùm. Ri xong, con s nói "a, em H đâu ri?". Ri xong, em H mt tiêu, hng có chơi vi con được!

Mt hôm, m bảo con ở nhà với bà ngoại thật ngoan, không khóc nhè, mẹ sẽ mang em Hỏ về cho con chơi. Mẹ đi rồi, con bắt đầu thấy sợ lắm. Con bảo với bà ngoại "Ngoại dẫn bé Trà đi đi". "Đi đâu?"- ngoại hỏi. "Ngoại dẫn con đi đẻ em bé đi!". Con vừa trả lời vừa khóc nức nở. Đêm đó, mẹ không về.

Qua hôm sau, bà ngoại dẫn con vào bệnh viện thăm mẹ. Vừa trông thấy mẹ, con đã ồ lên "Ủa, cái bụng bé của mẹ đâu dồi?". "Mẹ mang em bé ra rồi". "Đâu đâu, mẹ mở bụng mẹ ra cho con coi bụng bé hết". "Oái, thôi thôi, người ta dòm mẹ sao! Con qua xem em Thỏ kìa. Em nằm kia kìa".........

Ôi, em Hỏ!!!!!!! Em nhỏ xíu như con chuột chít á. Nhưng chuột chít đi ngủ không có nằm gối. Còn em thì có nằm gối. Em có nằm giường. Em có đắp mền. Em ngủ suốt ngày thôi, hổng có thức dậy chơi với con! Câu đầu tiên con nói với em là "Em Hỏ ơi, chị Hai đây nè. Chị Hai hương em lắm"

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Em Hỏ ngoan, giống con, hihi...Mẹ bảo con không được làm em đau vì em còn mềm lắm. Mẹ cũng bảo con chỉ được hun em khi em thức thôi. Còn thì phải để cho em ngủ. Nhưng con thích hun em cả khi em thức và em ngủ. Vì vậy mà mấy lần con suýt bị đòn vì cái tội làm em thức. Hic...Nhưng dù sao con vẫn thương em. Con giúp mẹ lấy tã, lấy khăn giấy, khăn sữa, và quần áo giày vớ cho em. Con giúp mẹ cho em uống nước. Con cũng biết giúp mẹ dỗ em thế này "Em Hỏ ơi, nín đi, em có thấy chị hai ngoan không, chị hai đâu có khóc đâu nè". "Em Hỏ uống nước đi không là nấc cụt ó", "Em Hỏ ơi chị Hai hương em lắm!"

Một hôm, con nhìn thấy bụng em chảy máu. Con rất là sợ và lo lắng. Mẹ con cũng sợ nữa. Mẹ bế em xuống bệnh viện, còn con thì nằng nặc đi theo. Bác sĩ nói là em bị nhiễm trùng rốn. Con hông biết bệnh này. Con chỉ biết là bụng em chảy máu thì chắc là em đau lắm. Con thấy thương em hơn. Từ đó về sau, con không dám hun em lúc em ngủ nữa, kẻo em dậy thì em sẽ đau lắm.

Em rụng rốn vào ngày thứ 10, giống con luôn, hihi...Em rụng rốn nên em cũng hết chảy máu bụng. Mẹ đựng cuống rốn của em vào cái hộp của mẹ bạn Yoito tặng. Con cũng thích có một cái hộp như thế, nhưng cuống rốn của con mất tiu òi.

Thôi, mẹ bắt con đi ngủ òi. Bái bai các pạn nha!

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

--------------------------------------------

Lúc nãy, thấy bạn Trà ngồi trầm tư, mẹ hỏi:

_Con đang nghĩ gì vậy Trà?

_ Con đang nghĩ về mẹ và em Hỏ

_ Vậy à? Thế con nghĩ sao?

_ Con nghĩ mẹ thương em Hỏ

_ Và mẹ thương cả con nữa

_ Hả? Mẹ nói cái gì?

_ Mẹ nói là mẹ thương con

_ Hả? Mẹ nói cái gì?

_ Mẹ nói là mẹ thương con

_ Hả? Mẹ nói cái gì?

_ Mẹ nói là mẹ thương con

_ Hả? Mẹ nói cái gì?

_ Mẹ nói là mẹ thương con lắm

.....................

Xin thề, cho tới lúc ngồi viết entry này, bạn Trà vẫn không ngừng lải nhải "Hả? Mẹ nói cái gì?"

Khi mình có một đứa con trai

Mình hơi buồn cười khi nghĩ rằng mình là người phụ nữ đầu tiên nhìn thấy thân thể nó

Mình hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy một thằng con trai đang ti ngực mình

Mình thấy ấm áp khi biết rằng nó sẽ là người có một mối đồng cảm vô hình nhưng vô cùng sâu sắc với mình.

Mình thấy can đảm hơn khi tưởng tượng ra nó sẽ là đứa giúp mình bắt gọn một con chuột- thứ sinh vật mình hãi nhất trên đời.

Photobucket

Khi mình có một đứa con trai....

Mình không phải ôm ấp nựng nịu nó như với chị hai của nó.

Mình không phải dỗ dành nó như dỗ dành một cô gái, mà chỉ nhẹ nhàng bảo "con trai là không được khóc nhè"

Mình thích bảo với nó rằng "mẹ sợ....", để sung sướng khi biết rằng nó sẽ bảo vệ mình đến cùng

Thay vì mình bảo "mẹ yêu con", thì mình sẽ hỏi "con có yêu mẹ không?". Để rồi hạnh phúc ngập ngụa khi biết rằng sẽ có ít nhất một thằng con trai yêu mình một cách tuyệt đối.

Khi mình có một đứa con trai....

Mình sẽ yêu quý bất cứ cô gái nào yêu quý nó

Mình sẽ là một bà mẹ chồng giống như bà nội của nó.

Ngoài ra sẽ còn là một bà mẹ có thể đi sốp ping, đi sì-pa, đi bơi với cô gái mà nó yêu quý.

Mình sẽ tiết lộ với cô gái ấy thậm chí cả một kiểu underwear dành cho phụ nữ mà nó thích.

Photobucket

Khi mình có một đứa con trai....

Mình muốn để nó quyết định thay mình tất cả mọi thứ thuộc về mình

Mình muốn nó tự quyết định mọi thứ thuộc về nó

Mình muốn nó quyết định nó sẽ trở thành một con người như thế nào

Khi mình có một đứa con trai....

Mình đã vất vả biết bao nhiêu chỉ để nghĩ ra một cái tên cho nó. Và cuối cùng vợ chồng đã thống nhất chọn một cái tên hiền lành và ít cá tính nhất: Nguyễn Huỳnh Bảo Nguyên. Vì thật ra, chính nó, chứ không phải cái tên của nó, mới là người làm nên cuộc đời nó.

Photobucket

Và khi mình đã có một đứa con trai....

Mình nằm cạnh nó, ngắm nó ngủ, cọ cọ cái mũi của nó vào mũi mình, mình nghe thấy mùi hơi thở của nó..........Mình biết, quả thật mình đã có một đứa con trai......

Mình nằm đây, và đếm từng ngày nó lớn, để mà thực hiện hết tất cả những gì mình mong muốn..........

Nửa tháng ròng...Và trầm cảm sau sinh




Hôm nay em Thỏ tròn nửa tháng. Nửa tháng với ai đó chỉ có thể là 2 tuần, chỉ có thể là 15 ngày. Nhưng với tôi, nửa tháng là cả một khoảng thời gian dài ròng rã...

Nhiều hôm trước, những cái tin đã được nhắn đi
"Làm sao để thoát khỏi cơn trầm cảm đây?"
"Vì sao người ta trầm cảm và làm sao để không phải bị trầm cảm bây giờ?"
"Mình xợ lắm, xxxxxợ lắm!!!!!!!!!!!!!"

Nhưng rồi, sợ kiểu gì thì cũng phải đối diện với nó thôi. Trầm cảm sau sinh. Điều đó kinh khủng hơn bất cứ cảm giác nào tôi từng gặp.

Người ta chỉ có thể bị trầm cảm bởi 3 vấn đề: tình, tiền, và gia đình. May mắn là không còn vì những thứ khác nữa. Và cũng may mắn là vấn đề của tôi khá là dễ để giải quyết: Gia Đình! Tôi cố gắng nghĩ đến những đứa con, đẩy chúng đi chơi, shopping với chúng, hoặc đơn giản là nằm dài trên ghế nhìn chúng nô đùa. Cố gắng để không phải nghĩ đến cái gọi là trầm cảm nữa.

Ngày đầu tiên chồng bay sang Thái học khi Thỏ được 1 tuần tuổi. Ngày đó thật dài và nhiều nước mắt. Chưa bao giờ tôi thấy trống vắng và hoang hoải thế. Buổi chiều, những cái tin được nhắn đi mà không cần reply, thậm chí là tôi không còn nhớ đã nhắn cho những ai. Chỉ đơn giản hình như tôi cần 1 ai đó bên cạnh. Để rồi cuối cùng thấy tất cả đều vô nghĩa.

Tôi bảo với mẹ "con đang thấy mọi thứ rất kinh khủng".
Mẹ không nói gì, chỉ gợi ý là tối nay mang nệm sang phòng mẹ ngủ.
Và tôi đã ngủ ở đấy cho đến tận hôm nay. Tôi hiểu một điều đơn giản, những lúc này, đừng bao giờ để mình phải một mình...

Hôm qua, Hạnh kều đau răng nhắn một cái tin thế này "tớ không sao quên được tâm trạng tồi tệ lúc sinh con. Cho đến giờ, đi thăm bà đẻ, tớ vẫn quan tâm đến mẹ hơn con. Vui vẻ cậu nhé!"
Cậu ấy hiểu một cách sâu sắc điều tôi đang nghĩ....

Biết rằng cảm giác này sẽ nhanh chóng mất đi sau 1 tháng, 2 tháng, hoặc cùng lắm là 3 tháng như lần tôi sinh Trà trước đây. Nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài ngay cả khi tôi cầm máy và chụp lại những khoảnh khắc dễ thương nhất của những đứa trẻ mà tôi tạo ra. Lòng cầu mong mình được bình thường trở lại để cảm nhận được điều mà bao nhiêu người nghĩ đến khi nhắc về tôi "cố lên, em đang là một phụ nữ hạnh phúc!"

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Nhật kí-hành trình mang tên con




Ngày 3/1/2008
Ba đặt vé máy bay sang Thái vào 5/1, vì 6/1 ba có một buổi học cực kì quan trọng mà nếu vắng mặt, ba sẽ phải học lại học kì sau.
Buổi tối sau khi đặt vé, ba thở dài "Thỏ ơi là Thỏ, con thương mẹ với chứ....".
Cả nhà hồi hộp cùng mẹ. Ba sắp đi, và con thì chưa có dấu hiệu gì là muốn chui ra. Nếu sinh lúc này, mẹ sẽ đỡ vất vả hơn vì có ba bên cạnh chăm sóc. Còn ba đi rồi, mọi thứ sẽ rối tung vì bà ngoại còn phải lo cho chị Hai. Có rất nhiều khả năng không có ai ở lại cùng mẹ trong bệnh viện. Đó là chưa kể ba không thể nào yên tâm ở một nơi nào đó xa lạ, nghĩ đến mẹ và con với hàng trăm thứ lo toan. Mà bất lực....

Mẹ đã nghĩ đến việc lưu số điện thoại của một bác xe ôm gần nhà. Bác sẽ là người đưa mẹ đến bệnh viện bất cứ lúc nào mẹ chuyển dạ

Photobucket
Ngày 4/1/2008
Hôm nay là ngày bác sĩ hẹn mẹ tái khám. Cả buổi sáng mẹ nằm dài trên giường vì không thể trở mình dậy nổi. Một linh cảm lạ lùng thoáng qua trong mẹ. Cũng chính cái linh cảm này, cách đây gần 3 năm, ngày sinh chị Trà, mẹ đã từng có. Đó là linh cảm của một cuộc gặp gỡ định mệnh. Mẹ lờ mờ cảm nhận đuợc chuyến tàu mang con đến, dường như đang tiến rất gần....

14h00- Bệnh viện Vạn Hạnh
Bác sĩ sau khi siêu âm đã bảo với mẹ rằng, con không nằm ở một vị trí thuận lợi như những đứa bé khác đã sẵn sàng cho việc chào đời. Việc cần làm lúc này chỉ là theo dõi cho đến lúc sinh, nếu con có thể tự xoay đầu được, thì sẽ tiến hành một ca sinh thường, còn không thì phải mổ. Ngay sau đó, mẹ được khám trong và các bác sĩ ở đấy bắt đầu bối rối: tử cung đã nở ba phân rồi. Thế này thì em bé không kịp trở đầu. Họ không dám nhận ca này và buộc mẹ chuyển viện.

Mẹ giống như bị ai đó ném ra đường.

Nhưng chẳng hiểu sao những lúc thế này, mẹ thấy mẹ bình tĩnh hơn bao giờ hết. Mẹ gọi về cho bà ngoại báo tình hình, rồi nhờ ba chở mẹ đi ăn phở. Chắc chắn mẹ sẽ phải nhịn phở một thời gian rất lâu theo chế độ kiêng cữ sau sinh của bà ngoại. Và rồi, sực nhớ là mình phải về nhà tắm rửa...

16h00- Bệnh viện Đại học Y Dược
Mẹ phải làm lại tất cả mọi công đoạn từ A đến Z: siêu âm, xét nghiệm máu, thử nuớc tiểu, và làm thủ tục nhập viện. Bác sĩ bảo, thời gian chuyển dạ của mẹ sẽ rất lâu, nên nếu không quá lo lắng thì có thể về nhà, khi nào đau bụng thì quay trở lại.
Nhưng mẹ muốn đón con từ hôm nay, ngay giây phút này.
Nếu phải đợi thì mẹ chỉ muốn đợi con khi mọi thứ đã sẵn sàng, chứ không phải là lúc cập rập và chưa hề chuẩn bị gì cả.
Nên cuối cùng, mẹ đã quyết định nhập viện, và có một đêm kinh hoàng vì chờ đợi ở phòng tiền sản. Thêm một đêm để mẹ bổ sung vào danh sách những đêm-không-bao-giờ-quên trong cuộc đời của mẹ. Đêm 4/1/2008

Đêm 4/1/2008
Những bà mẹ nằm chờ sinh cứ khoảng 3 tiếng lại được gắn một thiết bị theo dõi tim thai và cơn gò tử cung. Mẹ nghe thấy tiếng những quả tim trẻ con đập. Trong số đó có con của mẹ. Chắc chắn đó là những âm thanh giống nhau, nhưng mỗi bà mẹ sẽ đều có cách nhận ra nhịp tim của con mình, thật khác biệt, và cũng thật dễ dàng. Cũng như mẹ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của con đập. Bác sĩ bảo hơi nhanh, nhưng mẹ nghe nó rộn ràng lắm....
Mẹ nằm đó và chợt nhận ra những số phận con người sẽ bắt đầu từ nơi này con ạ. Khi mẹ chứng kiến tận mắt, và chính tận tai mình nghe đủ thứ những âm thanh của sự bắt đầu: tiếng trẻ con lần đầu được khóc, tiếng rên la vì đau đớn của những bà mẹ đang cơn vượt cạn, tiếng những vị bác sĩ lạnh lùng đọc lên những thông tin và con số: .... giờ, con trai (gái), nặng.....kg, dài....cm. Và tiếng thời gian chậm chạp trôi qua như một thách thức khả năng chịu đựng của mẹ.
Vì lúc ấy, mẹ vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuyển dạ, trong khi bao nhiêu người đến sau mẹ đã sinh xong và được chuyển dần ra ngoài.
Đêm rất dài.
Nỗi lo sợ của mẹ ngày càng tăng lên khi những ca khó lần lượt xuất hiện. Một bà mẹ sau khi được đặt máy theo dõi tim thai, đã phát hiện em bé bị suy tim nên phải chuyển sang mổ gấp. Một bà mẹ khác, sinh non và con chỉ 1kí, không thể cứu được. Một bà mẹ nữa, vỡ ối không phải thứ màu trong trong thông thường mà xanh lờ nhờ như màu nước rau má, chứng tỏ em bé đã đi phân su trong bụng mẹ và đang trong tình trạng khá nguy hiểm.
Mẹ trốn bác sĩ ra ngoài để xuống ngồi với ba- đang chờ mẹ bên dưới, cùng rất nhiều ông chồng khác của các bà vợ khác. Ai trong số họ sẽ là người thân của những bà mẹ đang gặp nguy hiểm trên kia? Mẹ rùng mình. Mẹ ít khi sợ điều gì. Và khi mẹ đã sợ, mẹ chỉ muốn ngồi bên cạnh ba, im lặng.
Đêm quả là rất dài. Không ai ngủ được. Không ai có thể ngủ được. Mẹ ghét sự căng thẳng và không muốn buộc mình phải ở trong tình huống căng thẳng.
Mẹ rũ bỏ sự căng thẳng bằng cách nghĩ đến con, tất nhiên. Gặp mặt con quả là điều kì diệu.
Nhưng mẹ chưa được gặp con lúc này. Bác sĩ bảo mẹ vẫn chỉ nở được 3 phân.
Mẹ rũ bỏ sự căng thẳng bằng cách nhắn tin cho ba và cô Khủng Long (Để kể về cô này thì phải cần 1 entry rất dài, con ạ!). Và mẹ biết, có nhiều người đang thầm cầu nguyện cho mẹ...
Mẹ rũ bỏ sự căng thẳng bằng cách nhìn mình trong gương và nhận ra bộ đồ bệnh viện khiến mẹ thùy mị đến mức buồn cười.
Và quyết định chụp lại hình ảnh này để mà còn có cái để cười.

Photobucket Photobucket

Hihi...tếu kinh dị!
Và hết xừ căng thẳng!

Trời gần sáng. Mẹ nghĩ là mẹ có thể đã chợp được mắt. Nhưng nhớ ra ba đang ngủ ngồi trên một chiếc ghế bên dưới phòng chờ dành cho thân nhân, tự dưng lại không muốn ngủ nữa.

Ngày 5/1/2008
Theo vé ba đặt, ba sẽ bay vào lúc 4h chiều nay. Nghĩa là bằng mọi giá con phải chui ra vào buổi sáng thì mới mong cha con gặp nhau kịp. Mẹ bắt đầu sốt ruột. Ba cũng thế. Mẹ lại mò xuống gặp ba để nhờ ba giữ giùm cái điện thoại đã hết pin- kết quả của việc chơi điện tử và nhắn tin cả đêm qua. Cả ba và mẹ đều không giấu vẻ lo lắng khi con vẫn chưa có động tĩnh gì. Khi trở lại phòng tiền sản để tiếp tục nằm chờ, mẹ đã nghĩ ra một cách....
Hôm qua, sau khi trao đổi với bác sĩ về dịch vụ sinh không đau, bác sĩ có bảo, bao giờ bắt đầu đau bụng nhiều thì sẽ tiến hành gây tê màng cứng. Theo mẹ biết, gây tê màng cứng có một vài tác dụng phụ không đáng kể, nhưng trong số các tác dụng phụ ấy, có 1 tác dụng khác là làm tử cung mở mau hơn. Thế là mẹ bắt đầu giả đò chuyển dạ. Giả đò đau bụng dữ dội. Và khi bác sĩ đặt thiết bị nghe tim thai + cơn gò, mẹ cố tình tạo ra những cơn gò bằng cách kích thích ngực mình. Nhìn trên biểu đồ, cơn gò hiện lên đều đặn, thôi thúc, và dường như rất sẵn sàng cho một ca sinh thường. Thế là, bác sĩ đẩy mẹ vào phòng sanh để tiến hành gây tê màng cứng theo yêu cầu sinh không đau của mẹ.
Gây tê xong, mẹ gần như không còn bất cứ cảm giác gì nữa, ngoài cảm giác thật dễ chịu vì có thể nằm ngửa mà không đau lưng. Có lẽ trong suốt 9 tháng thai kì, đó là lần đầu tiên mẹ thấy mình sung sướng vì không còn đau đớn. Nhưng kế hoạch của mẹ bị lộ, khi bác sĩ tiến hành khám trong để chuẩn bị sinh, mới phát hiện tử cung vẫn chỉ nở có ... 3 phân thôi. "Sao lạ vậy nhỉ?"- Mẹ nghe họ bảo nhau mà nằm cười thầm. Mẹ tự nhủ, không nhiều thời gian để tận hưởng những lúc thế này. Thế là, mẹ nhắm mắt lại và quyết định ngủ một giấc thật là no! Một sản phụ nằm ngủ ngay trên bàn sanh, có lẽ dễ chịu hơn là hình ảnh một sản phụ gào thét vì đau đớn. Mẹ tự biến cuộc vượt cạn của mình thành một hành trình sảng khoái nhất có thể tưởng tượng.

12h50 ngày 5/1/2008
Mẹ tỉnh dậy vì xung quanh bác sĩ xúm lại, ồn ào. "Sẵn sàng sinh rồi".

"Sẵn sàng sinh rồi".

Chắc chắn là mẹ không nghe lầm. Ok, mẹ cũng sẵn sàng để gặp con rồi. Giấc ngủ của mẹ kéo dài suốt 1 tiếng, và thời gian đó, tử cung đã kịp nở thêm nhiều phân để con của mẹ có thể chui lọt ra ngoài. Thật là kì diệu. Mẹ bắt đầu hành trình sinh sản của mình, từ giai đoạn đầu tiên là rặn....Mẹ được giải phóng khỏi những cơn đau của sự chuyển dạ, cơn đau của tử cung co thắt, nhưng mẹ vẫn cảm nhận rất rõ mình phải dùng sức thế nào để giúp con chui ra càng nhanh càng tốt.

Rất nhanh, có thể là chỉ vài phút sau đó, mẹ đã nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của con, cái tiếng khóc hào sảng của một thằng con trai nặng 3,5 kí và dài 52 cm. Mẹ nhìn thấy con vẫy vùng trên tay bác sĩ. Mẹ nhìn thấy con được cắt rốn và lau khô những chất gây trên người. Mẹ nhìn thấy con nằm quấn tròn trong chiếc khăn của bệnh viện. Mẹ nhìn thấy con khóc, và một lúm đồng tiền tròn xinh trên má phải. Mẹ cố gắng nhìn thật kĩ, vì mẹ biết, những hình ảnh này mãi mãi sẽ lưu vào tim mẹ đến suốt đời.

Đồng hồ chỉ 13h ngày 5/1/2008


Photobucket

Bạn Thỏ, 1 giờ sau khi sinh, trên tay còn nguyên dải băng ghi rõ họ tên mẹ, giới tính con, ngày giờ sinh, chiều cao, cân nặng....

Còn đây là hình ảnh bạn Thỏ 1 ngày sau khi sinh, trông giống chị Hai Trà Sữa lúc mới sinh ghê á!
Photobucket Photobucket Photobucket

Và bạn Thỏ tắm lần đầu tiên tại bệnh viện

Photobucket Photobucket

---------------------------------------------------------------
Điều kì diệu mang tên ba
Ba đã cancel chuyến bay chiều hôm đó chỉ 1 phút trước khi bạn Thỏ chào đời. Anh chàng này thật là biết lựa đúng thời điểm để chui ra ghê!
Ba đã trở thành người hùng của mẹ khi đóng trọn vai người cha xuất sắc- chăm các bạn và mẹ (đang nằm 1 đống) rất ư là khéo léo.
Dì Sơn Ý kể lại, lúc dì gọi cho ba để hỏi mẹ sinh chưa, ba lo lắng bảo "hồi sáng thấy còn xuống đây,hổng biết sao giờ đâu mất tiêu òi???". Mẹ bật cười. Đó là câu nói thật thà và cảm động- chỉ có thể có được từ ba
Và....
Cám ơn ba, đã cùng mẹ một đêm thức trắng....

Photobucket

Em Thỏ về nhà mình




"Mẹ mang em Thỏ về nhà mình nha"- Lần nào đến thăm mẹ ở bệnh viện, tớ cũng dặn đi dặn lại câu này. Mẹ ừ. Và mẹ đã thực hiện lời hứa của mình. Ngày 7/1, mẹ xuất viện. Tớ ra tận cửa đón em. Tớ vô cùng vui mừng đón em về nhà với tớ, nơi mà em sẽ cùng tớ lớn lên và đón nhận nhiều nhất những yêu thương mà mẹ gọi là "Tuyệt Đối"

Ảnh em Thỏ và tớ sau khi em ở bệnh viện về. Em chưa biết mở mắt hay sao í. Mắt em lúc nào cũng nhắm tít.
Ai cũng bảo chị em tớ rất giống nhau. Mẹ thì nói mẹ vừa sinh thêm một em bé Trà Sữa nữa. Còn ba chì thì chỉ biết cười tỏm tẻm thui, vì cả tớ và em Thỏ đều là sao y bản chính của ba mừ!

PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
Vừa vào blog đã thấy rất nhiều lời chúc tốt lành trong guestbook, comment, quick comment, messages của mọi người. Thật sự là rất hạnh phúc. Cám ơn M2 của anh Nhím đã giúp mẹ làm guestbook và cám ơn tất cả mọi người đã ghé thăm. Mẹ mệt nhiều. Đang trong giai đoạn chịu rất nhiều chế độ kiêng cữ theo sách vở của bà ngoại. Nếu không làm theo bà sẽ bị "đánh đòn" ngay. Nên dù rất muốn cũng không thể online thường xuyên được. Hẹn mọi người thêm một thời gian nữa vậy nhé!