Từ ngày có em, bạn Trà bỗng nhiên vụt lớn. Đã có thể kể rành mạch một câu chuyện dài. Vì vậy, entry này, mẹ sẽ dành cho bạn ý kể về cậu em của mình, bằng chính ngôn ngữ của bạn ý. Những câu bold đậm chính là những câu được trích từ nguyên văn, có bản quyền.
Ngày xửa ngày xưaaaa, có một em bé tên là Nguyễn Ngọc Bảo Trà. Bảo Trà trước đây hai tuổi, nhưng từ khi có em Bảo Nguyên, Bảo Trà là người lớn năm tuổi dưỡi. Em Bảo Nguyên còn nhỏ nên em chỉ mới năm tuổi thôi.
Em Bảo Nguyên từ đâu mà ra?
Mẹ có một cái bụng bự đựng em bé ở chỏng. Con gọi em bé là em Hỏ. Ngày nào con cũng ôm bụng mẹ, nói chiện với em, hun em. Con hứa với mẹ là con sẽ thương và chăm sóc cho em. Con sẽ dẫn em đi súp ba bô với anh Nhím, có con ong bự làm con sợ. Nhưng anh Nhím đuổi con ong đi dồi!
Mẹ thì bảo em Hỏ là một em bé nhỏ. Mẹ sợ con nghĩ rằng em Hỏ chính là con thỏ tai dài con vẫn thấy trong tivi. Con biết chứ, em Hỏ là một em bé chứ. Em còn mềm. Em mềm như một cái bong bóng, nếu con mà rờ em mạnh, em sẽ bể cái bùm. Rồi xong, con sẽ nói "ủa, em Hỏ đâu rồi?". Rồi xong, em Hỏ mất tiêu, hổng có chơi với con được!
Một hôm, mẹ bảo con ở nhà với bà ngoại thật ngoan, không khóc nhè, mẹ sẽ mang em Hỏ về cho con chơi. Mẹ đi rồi, con bắt đầu thấy sợ lắm. Con bảo với bà ngoại "Ngoại dẫn bé Trà đi đi". "Đi đâu?"- ngoại hỏi. "Ngoại dẫn con đi đẻ em bé đi!". Con vừa trả lời vừa khóc nức nở. Đêm đó, mẹ không về.
Qua hôm sau, bà ngoại dẫn con vào bệnh viện thăm mẹ. Vừa trông thấy mẹ, con đã ồ lên "Ủa, cái bụng bé của mẹ đâu dồi?". "Mẹ mang em bé ra rồi". "Đâu đâu, mẹ mở bụng mẹ ra cho con coi bụng bé hết". "Oái, thôi thôi, người ta dòm mẹ sao! Con qua xem em Thỏ kìa. Em nằm kia kìa".........
Ôi, em Hỏ!!!!!!! Em nhỏ xíu như con chuột chít á. Nhưng chuột chít đi ngủ không có nằm gối. Còn em thì có nằm gối. Em có nằm giường. Em có đắp mền. Em ngủ suốt ngày thôi, hổng có thức dậy chơi với con! Câu đầu tiên con nói với em là "Em Hỏ ơi, chị Hai đây nè. Chị Hai hương em lắm"
Em Hỏ ngoan, giống con, hihi...Mẹ bảo con không được làm em đau vì em còn mềm lắm. Mẹ cũng bảo con chỉ được hun em khi em thức thôi. Còn thì phải để cho em ngủ. Nhưng con thích hun em cả khi em thức và em ngủ. Vì vậy mà mấy lần con suýt bị đòn vì cái tội làm em thức. Hic...Nhưng dù sao con vẫn thương em. Con giúp mẹ lấy tã, lấy khăn giấy, khăn sữa, và quần áo giày vớ cho em. Con giúp mẹ cho em uống nước. Con cũng biết giúp mẹ dỗ em thế này "Em Hỏ ơi, nín đi, em có thấy chị hai ngoan không, chị hai đâu có khóc đâu nè". "Em Hỏ uống nước đi không là nấc cụt ó", "Em Hỏ ơi chị Hai hương em lắm!"
Một hôm, con nhìn thấy bụng em chảy máu. Con rất là sợ và lo lắng. Mẹ con cũng sợ nữa. Mẹ bế em xuống bệnh viện, còn con thì nằng nặc đi theo. Bác sĩ nói là em bị nhiễm trùng rốn. Con hông biết bệnh này. Con chỉ biết là bụng em chảy máu thì chắc là em đau lắm. Con thấy thương em hơn. Từ đó về sau, con không dám hun em lúc em ngủ nữa, kẻo em dậy thì em sẽ đau lắm.
Em rụng rốn vào ngày thứ 10, giống con luôn, hihi...Em rụng rốn nên em cũng hết chảy máu bụng. Mẹ đựng cuống rốn của em vào cái hộp của mẹ bạn Yoito tặng. Con cũng thích có một cái hộp như thế, nhưng cuống rốn của con mất tiu òi.
Thôi, mẹ bắt con đi ngủ òi. Bái bai các pạn nha!
--------------------------------------------
Lúc nãy, thấy bạn Trà ngồi trầm tư, mẹ hỏi:
_Con đang nghĩ gì vậy Trà?
_ Con đang nghĩ về mẹ và em Hỏ
_ Vậy à? Thế con nghĩ sao?
_ Con nghĩ mẹ thương em Hỏ
_ Và mẹ thương cả con nữa
_ Hả? Mẹ nói cái gì?
_ Mẹ nói là mẹ thương con
_ Hả? Mẹ nói cái gì?
_ Mẹ nói là mẹ thương con
_ Hả? Mẹ nói cái gì?
_ Mẹ nói là mẹ thương con
_ Hả? Mẹ nói cái gì?
_ Mẹ nói là mẹ thương con lắm
.....................
Xin thề, cho tới lúc ngồi viết entry này, bạn Trà vẫn không ngừng lải nhải "Hả? Mẹ nói cái gì?"