Hôm nay em Thỏ tròn nửa tháng. Nửa tháng với ai đó chỉ có thể là 2 tuần, chỉ có thể là 15 ngày. Nhưng với tôi, nửa tháng là cả một khoảng thời gian dài ròng rã...
Nhiều hôm trước, những cái tin đã được nhắn đi
"Làm sao để thoát khỏi cơn trầm cảm đây?"
"Vì sao người ta trầm cảm và làm sao để không phải bị trầm cảm bây giờ?"
"Mình xợ lắm, xxxxxợ lắm!!!!!!!!!!!!!"
Nhưng rồi, sợ kiểu gì thì cũng phải đối diện với nó thôi. Trầm cảm sau sinh. Điều đó kinh khủng hơn bất cứ cảm giác nào tôi từng gặp.
Người ta chỉ có thể bị trầm cảm bởi 3 vấn đề: tình, tiền, và gia đình. May mắn là không còn vì những thứ khác nữa. Và cũng may mắn là vấn đề của tôi khá là dễ để giải quyết: Gia Đình! Tôi cố gắng nghĩ đến những đứa con, đẩy chúng đi chơi, shopping với chúng, hoặc đơn giản là nằm dài trên ghế nhìn chúng nô đùa. Cố gắng để không phải nghĩ đến cái gọi là trầm cảm nữa.
Ngày đầu tiên chồng bay sang Thái học khi Thỏ được 1 tuần tuổi. Ngày đó thật dài và nhiều nước mắt. Chưa bao giờ tôi thấy trống vắng và hoang hoải thế. Buổi chiều, những cái tin được nhắn đi mà không cần reply, thậm chí là tôi không còn nhớ đã nhắn cho những ai. Chỉ đơn giản hình như tôi cần 1 ai đó bên cạnh. Để rồi cuối cùng thấy tất cả đều vô nghĩa.
Tôi bảo với mẹ "con đang thấy mọi thứ rất kinh khủng".
Mẹ không nói gì, chỉ gợi ý là tối nay mang nệm sang phòng mẹ ngủ.
Và tôi đã ngủ ở đấy cho đến tận hôm nay. Tôi hiểu một điều đơn giản, những lúc này, đừng bao giờ để mình phải một mình...
Hôm qua, Hạnh kều đau răng nhắn một cái tin thế này "tớ không sao quên được tâm trạng tồi tệ lúc sinh con. Cho đến giờ, đi thăm bà đẻ, tớ vẫn quan tâm đến mẹ hơn con. Vui vẻ cậu nhé!"
Cậu ấy hiểu một cách sâu sắc điều tôi đang nghĩ....
Biết rằng cảm giác này sẽ nhanh chóng mất đi sau 1 tháng, 2 tháng, hoặc cùng lắm là 3 tháng như lần tôi sinh Trà trước đây. Nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài ngay cả khi tôi cầm máy và chụp lại những khoảnh khắc dễ thương nhất của những đứa trẻ mà tôi tạo ra. Lòng cầu mong mình được bình thường trở lại để cảm nhận được điều mà bao nhiêu người nghĩ đến khi nhắc về tôi "cố lên, em đang là một phụ nữ hạnh phúc!"
49 nhận xét:
lúc 09:31 20 tháng 1, 2008
Me Tra & Tho co len nhe!!! Em chi nghe no'i ve chung tram cam nay thoi, chua tan mat thay bao gio. Gio moi biet la nhieu nguoi bi den nhu vay!!! Rang len chi nhe, 2 dua con cua chi da'ng iu qua' troi luon.
lúc 09:45 20 tháng 1, 2008
em cũng rơi vào tình trạng trầm cảm sau sinh mất 1 tháng hồi sinh đứa đầu chị ạ, khủng khiếp, em gây sự với tất cả mọi người, kể cả mẹ chồng, đâm lắm chuyện bi hài diễn ra lắm chị ạ ,nghĩ lại thấy lớn. Lần này sinh xong em về luôn bên ngoại, chỉ có mẹ em mới chịu được những lúc em lên cơn gây gổ và cáu gắt tùm lum , hậu quả của những đêm mất ngủ và những đợt kiêng cữ chỉ gây thêm mệt mỏi mà thôi. Chia sẻ với chị . Cố gắng lên chị nhé, hai chị em bé Trà dễ thương quá, các bà mẹ bao giờ cùng thiệt thòi ...
lúc 10:28 20 tháng 1, 2008
trầm cảm?..em chưa muờng tượt nó như thế nào..anyway!có phải trước khi mọi thứ nó đạt đến đỉnh điểm hạnh fúc thì ta sẽ cảm thấy khó khăn? vui lên đi chị! 1mình để sống để lo những khó khăn là cái gì đó ghê gớm lắm! thì như chị nói đấy, nhìn con chơi đùa mà thấy lòng nó nhẹ nhàng hơn...em tin chắc rằng, sau này lớn 1 chút khi con chị đọc dc cái blog này, chị sẽ thấy rằng những thứ khó khăn này chẳng là gì cả chị nhỉ? mọi ng chúc nhiều, động viên cũng nhiều...thêm em nữa dù bít rằng chỉ là 1 trong những ng trong list, chưa thân lắm chị nhỉ? cố gắng... 2 từ nói rất dễ nhưng đối với ng fụ nữ kg chồng kế bên nó khó khăn lắm! người mẹ bản lĩnh^^chứng tỏ cho em thấy chị bản lĩnh thế nào đi...em kg tin chị đâu! chị fải làm sao em mới tin đó:-"....
@@Trà sữa ngoan: những em bé xinh thì fải ngoan con nhỉ? con ngoang thì mẹ sẽ vui lắm! mẹ sẽ thôi thôi thúc nhớ ba, như dì nhớ nhà nhớ trinity của dì..trinity nhà dì cũng như con đó, hôm nào dì về vn dì dẫn em qua chơi với con nhe...
cả nhà ah! mọi thứ sẽ ổn thôi...
lúc 11:30 20 tháng 1, 2008
cố lên! em iu chị...chụt chụt...hehe...
[hnay nhìn hình thấy Thỏ giống ba chì y đúc lun...]
lúc 11:32 20 tháng 1, 2008
Chị ơi,cố lên.Em lúc nào cũng nhìn về phía chị >:D<
lúc 11:46 20 tháng 1, 2008
Em Thỏ giống ba quá. Mẹ Hạnh cố lên nha. M2 vẫn ốm nên chưa dám đi thăm 2 chị em :(
lúc 11:57 20 tháng 1, 2008
Mong mẹ sớm lấy lại cân bằng .. ^^ Ôm cả nhà chặt, thật chặt nha..
lúc 11:58 20 tháng 1, 2008
Ngày lạnh nhất rồi sẽ qua. Rồi mọi thứ cũng trở thành ấm áp. Cố lên chị nhé!
lúc 12:08 20 tháng 1, 2008
Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà chị.Cố gắng lên nhé!Bên chị còn có những đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này mà.Bé Thỏ nhìn giống ba chì y đúc chị nhỉ?Yêu chị nhiều!:x
lúc 12:08 20 tháng 1, 2008
chị à, vì chị đang là ng phụ nữ hạnh phúc, cố lên chị nhé.
lúc 12:43 20 tháng 1, 2008
Mẹ AnnA cũng từng như vậy và đang lo lắng rằng lần sắp tới sẽ nặng nề hơn vì sức khoẻ của mình có vẻ tệ hơn trước rất nhiều, nhưng "điều đó rồi sẽ qua" mà(chắc mẹ Hặng đọc truyện này rồi). Hãy ngắm nhìn 2 thiên thần nhỏ của bạn đi, hạnh phúc đang ở bên bạn đó.
lúc 13:52 20 tháng 1, 2008
k biết mẹ Hạnh có hay như thế k chứ còn e khi nào có việc gì khó khăn chỉ cần nghĩ rằng rồi mọi chuyện sẽ qua ....thì nó sẽ qua ...như cầu vồng sau mưa ...có khó khăn thì mới thấy được hạnh phúc
lúc 14:55 20 tháng 1, 2008
ôm mỗi người trong gia đình bé nhỏ của bé Trà 1 cái nha.^^.Muahhhhhh
lúc 15:16 20 tháng 1, 2008
một tâm trạng mà mình cũng từng trải, và thấu hiểu, chia sẻ. Cố lên, những tháng đầu sao mà lâu đến thế, đếm từng ngày. nhưng rồi tất cả cũng sẽ qua, sẽ qua. cố lên chị nhé.
lúc 15:16 20 tháng 1, 2008
cố lên bà mẹ mạnh mẽ !! em thấy chị mạnh mẽ lắm, chặc dzụ này ko làm chị nhục chí anh hùng nổi
lúc 15:26 20 tháng 1, 2008
Cũng may là còn có hai thiên thần làm cho mẹ bớt trầm cảm. Cảm giác này nó mệt mỏi lắm, nhưng dù sao cũng còn Trà và bé Thỏ bên cạnh. Mong là mẹ sẽ vượt qua được.
Chỉ biết nói vậy thôi, chứ chẳng biết nói sao.
Mà bé Thỏ giống ba nhỉ, giống như khuôn đúc í.
lúc 15:34 20 tháng 1, 2008
3 mẹ con khỏe nhé. Mẹ H cố lên nhé. Con trai giống ba ghê. HUG.
lúc 15:35 20 tháng 1, 2008
Dạ, mẹ Hạnh sẽ cố, sẽ cố, vì mẹ biết mẹ không một mình bao giờ!
@ M2: Em vẫn mong chị mãi.
@ Mẹ Pen: Mẹ Pen khoẻ chưa?
@ Cát tường & mẹ Anna: hình như bất cứ sản phụ nào cũng phải trải qua giai đoạn này nhỉ? Mình cứ nghĩ lần trước bị rùi thì lần này sẽ đỡ hơn. Ai ngờ...vẫn thế, mà có phần trầm trọng hơn. Hông phải đang doạ mẹ Anna đâu nghen!
@ Baby, Cỏ mềm, Đầu Gấu, Thảo Ngọc, Cẩm Tú, Cạp cạp đại ca, Củ khoai môn: yêu mọi người nhìu lắm!
lúc 15:39 20 tháng 1, 2008
Rosa: chị nghe nói là hầu hết sản phụ, em à...
Nhưng mỗi người sẽ có một kiểu trầm cảm của mình. Và thời gian kéo dài cũng khác nhau. Có lẽ là tùy thuộc vào mức chịu đựng và bản lĩnh của từng người. Chị tự nhận mình kém, vì lần trước chứng trầm cảm của chị kéo dài đến 3 tháng!
lúc 16:43 20 tháng 1, 2008
ối sao nghe sợ thế T.T trầm cảm sau sinh ghê đến thế hả chị? hix hix ráng lên chị, ráng lên...
lúc 16:44 20 tháng 1, 2008
Me Hanh co thu lieu phap an uong chua? An nhieu chuoi va socola chang han. Mong me Hanh se som cam thay thoai mai va nhe nhang
lúc 16:55 20 tháng 1, 2008
co gag nhe..me Tra va Tho..hanh phuc se den sau nhu vat va, kho khan... co len nghen...co "ba` oai" Tra va 2 chi em Tra-Tho ben canh thi chi Thu con so j nua ne...
lúc 17:20 20 tháng 1, 2008
hãy nhìn vào các thiên thần nhỏ of chị để thấy iu thương đủ đầy lấp liếm những khoảng trống, nhé c nhé!!!
lúc 17:37 20 tháng 1, 2008
Mẹ Hạnh ơi cố lên nha! trà và bé Thọ luôn ở bên cạnh chị đó! Ba chì tuy ở xa nhưng vẩn hướng về ba mẹ con mà! Thương cả nhà Trà quá!
lúc 17:37 20 tháng 1, 2008
Ôm chặt.
lúc 17:38 20 tháng 1, 2008
(em Thỏ có vẻ giống ba chì mẹ Hạnh nhỉ?)
lúc 17:44 20 tháng 1, 2008
mong những khó khăn này qua mau với chị! thương chị và 2 bé!!!
lúc 17:59 20 tháng 1, 2008
cuời lên chị nhé, 2 chị em xinh wá chịu hem nỗi lun, hì hì ~>_<~
lúc 18:13 20 tháng 1, 2008
Em Tho giong y het bo luon. CHi co 2 dua con xinh xan the nay cung la niem ao uoc cua bao nhieu nguoi day. Do la niem hanh phu nhat ma nguoi me nao cung trai qua. Em sinh xong chau dau thi ko bi tram cam chac vi ben nay em dua chau ra ngoai dao mat hang ngay tu luc moi sinh nen trang thai cung thoai mai hon. Ko hieu o lan sinh thu 2 lieu co nhu the ko. Co len chi nhe, chi co gia dinh, 2 dua con ben canh luon la niem dong vien an ui roi ma. Cam giac chong di vang thi em rat hieu, cung nhu chi em so su co don den khung khiep, nhung thuc te thi minh van phai doi dien va song tiep vi con cua chung minh chi nhi
lúc 18:19 20 tháng 1, 2008
Mẹ hạnh cố lên nhé!sẽ ổn cả thôi mà!ôm chị thật chặt thật chặt nhé!
lúc 18:40 20 tháng 1, 2008
Chi Thu thuong, e chua biet cam giac tram cam cua chi nhu the nao nhung e nghi co le chi cam thay trong trai va co don khi a da di hoc. Uoc gi co a o ben canh phu chi cham soc va no dua voi 2 be thi vui fai biet, nhung chi dung buon nua ha. Co gang vui ve thi chi se vuot qua duoc thoi. E tin chi rat manh me va biet cach vuot qua su co don, trong trai va cai benh tram cam nay. Chuc chi luon khoe. Be Tho rat giong anh, con be Tra thi rat giong chi hoi nho. Cheers. Hon chi nghin cai xxx
lúc 18:41 20 tháng 1, 2008
Yêu nàng lắm! Ôm nàng nhé!
Sẽ qua nhanh thôi. Em tin thế mà!
Em send cho nàng số ĐT của e rồi đấy! Lần sau thì nhắn tin cho e với nhé! ^^
lúc 18:46 20 tháng 1, 2008
Chúc mẹ Trà và Thỏ vượt qua được "cơn trầm cảm", bé Thỏ trông giống ba Chì y khuôn luôn nha :D Chúc chị và 2 bé luôn khỏe :X
lúc 18:53 20 tháng 1, 2008
Sao vậy mẹ Hặng ơi...
Em Thỏ và Trà Sữa iu lắm, mẹ vui lên nha.
Phải chi đang ở SG lúc này nhỉ, đến với mẹ Hặng ngay
lúc 09:16 21 tháng 1, 2008
Sức khỏe kém cũng là 1 nguyên nhân gây trầm cảm, hồi sinh bé Nhiên em cũng bị, sau này nhờ qua bên này, em ăn uống đầy đủ, không kiêng cử nhiều nên tình hình khá hơn nhiều. Chị uống nhiều nước trái cây vào, rất tốt cho quá trình tiết sữa, các loại trái lành tính: chuối, xoài, đu đủ, nho,...cứ ăn thoải mái đi chị, em thử rồi, chẳng có bị gì đâu:-D. Khi chị có sức khỏe thì chứng trầm cảm sẽ lui sớm thôi.
Bé Thỏ dễ thương quá đi mất, mới ra 15 ngày mà cười tủm tỉm, hóng hớt cái miệng trông ghét ghê. Chị hai biết cưng em nữa, hồi em Nhiên thấy em sợ, chẳng dám lại gần, hihi.
lúc 09:54 21 tháng 1, 2008
Thời điểm sinh đứa đầu, mình bị trầm cảm đến nỗi mỗi lần cho con bú là mẹ lại khóc rưng rức mà không có lý do, chỉ đơn giản lúc ấy thấy buồn thôi. Đến đứa thứ 2, chị lẩm cẩm đến nỗi còn nghĩ là có khi mình chết... ngu thế chả hiểu vì sao lại muốn chết! Nghĩ lại thấy buồn cười và kỳ lạ lắm em ạ.
Nói chung là rất nhiều người bị như thế, ngoài việc chăm con em có thể xem thêm tivi, nghe nhạc, đọc sách và ngó nghiêng ra bên ngoài một chút sẽ đỡ ngay thôi. Chúc em mau khoẻ và 2 nhóc luôn luôn khoẻ và ăn, ngủ ngoan nhé.
lúc 10:30 21 tháng 1, 2008
Mẹ Hạnh cố lên nhé =].
lúc 11:00 21 tháng 1, 2008
Oi, sao chi giong em the. Em cung bi tram cam nang ne day, nhin con thi yeu vo cung, nhung ma tu nhien trong long cu buon ba kinh khung, du khong den noi khoc nhu chi nhung su co don va met moi van lam cho em cam thay kho chiu vo cung. Chia se voi chi
lúc 11:16 21 tháng 1, 2008
Me Hanh co len vi cac thien than nho ben canh nhe!Tho nhin lon qua, Tra Sua van yeu den the...(hugsssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssss)
lúc 12:24 21 tháng 1, 2008
Em ko biết trầm cảm như thế nào nhưng dù sao cũng chúc chị sớm vượt qua giai đoạn khó khăn này. Chị còn 2 em bé dễ thương bên cạnh và anh chồng luôn quan tâm đến vợ mà :x
lúc 12:30 21 tháng 1, 2008
hình như Mẹ trà sữa là nhà văn thì phải, nên thấy suy nghĩ mọi vấn đề mung lung và kô được bản lĩnh như cách bạn viết blog ..mình có chồng chia tay, từ khi con chỉ là giọt máu..cho tới lên bàn sanh, mình cũng kô thấy gì là phức tạp hay cần chồng bên cạnh..mình cũng kô khá để chuẩn bị 1 chiếc nôi xinh xắn mà Mẹ trà sữa chuẩn bị cho em thỏ..dù sống với gia đình mình, nhưng ban đêm 1 mình mình tự chăm sóc bé, pha sữa 1 đêm phải thức mấy lần..nhưng mình kô nhờ gia đình vì thấy giấc ngủ buổi tối rất quan trọng kô muốn đánh thức ai dù lúc đó mình mới sanh về..bà con tới thăm,có người trách cha của bé, có người kô muốn nhắc tới cha đứa nhỏ vì sợ mình khóc rồi lên máu sản hậu..nhưng mình vẫn sống vui vẻ, kô chút buồn phiền khi kô có chồng..cũng kô hề bị mắc bệnh trầm cảm như mẹ trà sữa tâm sự, dù trong lúc nằm ổ mình cũng suy nghĩ rất nhiều..suy nghĩ làm gì có tiền để nuôi con , nghĩ con kô có cha, suy nghĩ vì sắp tiễn 1 người bạn thân nhất đi xa..mình có khóc lúc nghe tin người đó được đi du học khi mình mới sinh 1 ngày... nhưng mình vẫn đâu có thấy mình bị khủng hoảng gì đâu ..thấy rất yêu đời và hạnh phúc khi có con..giống như Mẹ trà..nhìn những cử chỉ đáng yêu của con..mình cảm thấy rất hạnh phúc và trong đời mình việc mình làm có ý nghĩa nhất trong sống 27 năm qua là sinh ra cún con..trở thành người Mẹ dù là chưa phải là người Mẹ tốt..xin lỗi Mẹ trà là đã nói nhiều như vậy.. mình rất thích đọc blog của Mẹ trà..không hiểu sao hôm nay mình lại nói nhiều như vậy..có gì kô phải đừng giận nhé ...chúc gia đình trà sữa 1 cái tết vui vẻ và đầy tiếng cười ...
lúc 15:28 21 tháng 1, 2008
Em Thỏ còn nhỏ mà trông đã y khuôn giống ba chì rồi, vậy là tương lai ít nhất có 3 người phụ nữ được hạnh phúc há! :) Chắc mình ráng sinh con gái tuyệt vời để làm sui quá! DĐùa thôi!
Mẹ Hạnh cố lên nghen! Có lẽ không phải vì mẹ Hạnh kém, mà là mẹ Hạnh cũng thuộc loại suy nghĩ nhiều, vô tâm nhiều khi lại hay hen!
Mà đã si nghĩ thì lái si nghĩ sang chuyện anti-trầm cảm hén!
Chỉ biết mong cho mẹ Hạnh mau vượt qua giai đoạn này nhé! MM cũng đang ốm, hìhì, 'may' mà ko ở nhà,ở nhà là buồn vì ko đi thăm đc rồi! :D Lại đùa. Mẹ Hạnh vui lên nhé!
lúc 16:05 21 tháng 1, 2008
Tiếp sức cho chị nhé.... Ôm chị và 2 bé....
lúc 17:52 21 tháng 1, 2008
A, em thỏ mặc áo Aidan vừa vặn ghê! Phải mang vớ Aidan luôn ko? Nhìn nhớ lúc Aidan mới sinh. Tao sẽ post bên blog tao về TCảm của tao. Hihihi. Wa đọc cho biết.
lúc 18:46 21 tháng 1, 2008
Hết sức sẻ chia tâm trạng của bạn. Cố gắng lên nhé!
lúc 19:01 21 tháng 1, 2008
Cách đây gần 16 tháng và xa hơn nữa là gần 49 tháng, những người bạn của Mẹ NS cũng liên tục bị Mẹ NS khủgn bố bằng tin nhắn với những lời cầu cứu tìm lỗi thoát cho cái tâm trạng xuống đến âm vô cùng của Mẹ NS.
Lạ thật, chẳng hiểu vì sao. Chỉ thấy cứ tuyệt vọng thế nào đó. Mà chẳng biết tuyệt vọng vì điều gì.
Và đúng là theo quy luật. Chỉ 2 tháng sau, Mẹ lại vui vẻ và lạc quan trở lại.
Cố lên mẹ Hạnh à, rồi sẽ qua thôi. Nhìn Trà và Thỏ kìa - yêu đến không thể cưỡng lại được.
lúc 15:45 23 tháng 1, 2008
Cám ơn mọi người nhiều lắm. Khi mình gặp vấn đề, thì mình sẽ hoặc không làm gì cả, hoặc là ngủ, tuyệt đối không muốn phải suy nghĩ nữa. Còn khi mình viết ra được thế này, nghĩa là mình đã bằng một cách nào đó, vượt qua được nó rồi. Mình ổn lắm, rất ổn, nhất là xung quanh mình còn biết bao nhiêu người chia sẻ mà. Cám ơn mọi người nhiều lắm nha!
@ MẹvàCúncon: Thế là bạn may mắn nằm trong 60% phụ nữ không bị trầm cảm sau sinh, bên cạnh những điều kém may mắn khác. Bạn can đảm và bản lĩnh hơn mình nhiều, thật đấy!
lúc 16:35 29 tháng 1, 2008
eo oi, tram cam sau sinh, khiep lam
lúc 12:01 2 tháng 2, 2008
Đọc cái này sao mình nhớ cái cảm giác kinh khủng sau khi sanh thế không biết. Thiệt là khủng khiếp. May mà cũng qua chị nhỉ
Cứ nhìn 2 thiên thần thì sẽ bớt mệt rất nhiều.
Cố lên rồi sẽ tới lúc sung sướng...
Đăng nhận xét