Tiệm hớt tóc mùa hè

Mẹ bạn vừa xuống tóc kể từ hôm đi làm trở lại. Khi trở về nhà với mái tóc không còn gì để cắt, mẹ bạn vừa quẳng hết đống kẹp, thun, băng đô, lọ gel, kem dưỡng tóc, dầu xả...vào tủ, vừa lầm bầm "đời gọn nhẹ là thế!". Sau đó, mẹ cứ nhìn các bạn mà chẹp lưỡi "Mồ hôi bết hết tóc con rùi, Trà ui!", "Thỏ à, sao tóc con cứ dựng đứng lên thế này?", "chài ai, cái kéo đâu ròi? Bớ cái kéo!!!!", vưn vưn và vưn vưn...

Cuối tuần rồi, cả nhà bạn dung dăng dung dẻ về Vũng Tàu chơi, gặp ông cậu của bạn (là một bác thợ hớt tóc), thế là mẹ đè cha con bạn xuống, gọt cho bằng hết những gì chỉa ra quá giới hạn cho phép.

Bạn Trà hưởng ứng chiến dịch xuống tóc rất nhiệt tình

Bạn Nguyên thì còn phấn khích hơn

Ngồi yên, rất ngoan, mặc cho cái tông đơ xẹt qua xẹt lại trên đầu mình.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cắt tóc của bạn í. Mà cái gì thuộc về lần đầu tiên thì cũng đều là những ấn tượng không thể nào quên.

Ba chì của các bạn cũng không thể nằm ngoài chiến dịch, ngượng quá nên phải quay mặt đi khi mẹ lia ống kính về phía mình

Chỉ có nàng áo đen bí hiểm kia là khoái chí nhất, tếch lên cửa sổ vừa ngồi bế em, vừa chỉ đạo nghệ thuật, vừa cười đắc thắng, vì ít ra là những kế hoạch (đen tối) của nàng cũng được các bạn ngoan ngoãn làm theo.

Và hoàn toàn hài lòng với cảnh "cả nhà (tóc ngắn) thương nhau"

Trà hỏi mẹ:

_ Ba cắt tóc rồi, con cắt tóc rồi, em cũng cắt luôn rồi, sao mẹ còn chưa cắt?

_ Mẹ đâu còn tóc để cắt?

_ Còn mà, con thấy tóc mẹ còn nè, còn nhiều quá trời tóc luôn nè!

_ Nhưng nếu cắt nữa sẽ ghê lắm!

_ Đâu có ghê đâu mà, con thấy mẹ đẹp mà. Thiệt mà, mẹ là đẹp lắm ớ!

------------------------------------

Yêu thương ơi, có những ngày mùa hè,

ngồi vắt vẻo trong một tiệm cắt tóc, ngắm những đứa trẻ nói cười rộn rã

Ngoài kia là gió cựa mình xôn xao qua những tán cây,

rồi thì nghe con gái bảo rằng "mẹ là đẹp lắm ớ",

em chỉ muốn ôm cuộc sống này vào lòng.

.....

Nhưng phải là một cuộc sống có anh trong đó!

---------------------------------------------

Chủ nhật này, ba mình lại bay rồi, các bạn à.....................

Kể chuyện Phú Quốc (4)




4. Trà Sữa và những tật xấu

Nào giờ, đi chơi với nhau chừng dăm ba tiếng, bạn Trà chưa có cơ hội thể hiện hết bản chất của mình với các bạn, đặc biệt là với người bạn trai thân đầu tiên của bạn í- hoàng tử Nhím sún. Thì nay, chuyến đi Phú Quốc 4 ngày thật là đủ để mọi người chiêm ngưỡng Trà ở một góc khác, thật hơn bao giờ hết!

Đầu tiên là....

1. Bạn ấy rất PHÔ!

Những bữa cơm tối diễn ra thân mật và ấm cúng. Ngoài trời, mưa rả rích, nhưng không khí trong phòng ăn bao giờ cũng thật dễ chịu. Bạn Nhím luôn muốn "ngồi cạnh em Trà Sữa", và người lớn thì không nhỏ nhen đến mức lắc đầu trước yêu cầu chính đáng đó.

"Em Trà Sữa" ngồi cạnh "anh Nhím" thì vô cùng là hạnh phúc, lại được M2 đút cho ăn, lại được ngắm anh Nhím nhai nhóp nhép, còn gì sung sướng hơn thế nữa?

Thế nên, trong một lúc cao hứng, nàng thỏ thẻ lên tiếng:

_ Anh Nhím ơi, bộ anh Nhím ...... hả?

(Trước khi đọc mở ngoặc, đề nghị mọi người bịt mũi lại, vì mẹ muốn mượn cái biểu tượng sạch sẽ thơm tho này để thay thế cho cái từ bạn ấy dùng trong hoàn cảnh đó- một từ chỉ một hành động tạo... mùi và tạo...âm thanh... Phải dán lại cho nó lịch sự!)

Vấn đề là bạn dùng từ đó, chính xác là cái từ đó, nên người lớn mới cười rầm lên trong khi bạn vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi, hình như bạn vẫn chưa biết rằng mình rất PHÔ, nên một lúc sau bạn lại tiếp:

_ Anh Nhím ơi, anh Nhím đi chưa? Anh Nhím có muốn đi hông?

(Lại tiếp tục mở ngoặc: là một từ chỉ một hành động mà người lớn gọi là: tháo nước trong người mình ra)

Thế đấy, con gái mẹ Hạnh đấy!

2. Bạn ấy rất CHẰN

Có một buổi tối, người lớn đàn ông kéo nhau đi uống rịu, người lớn phụ nữ ngồi tám chuyện, ba bạn nhỏ bèn tụ tập tại phòng Trà Sữa để chơi trò đánh trận giả

Èn èn...chuẩn bị xây pháo đài đó!

Ai cũng đang rất vui vẻ. Tuy là đang trong một trận chiến nhưng các bạn sẵn sàng bỏ pháo đài để đứng tạo dáng cho M2 chụp hình.

Bất thình lình.....

Thừa lúc phe địch đang mải mê nhìn vào ống kính, phe ta (mặt rất gian) chồm tới, và.....

....lấy mất một miếng da trên cánh tay trái của địch.

Khiến địch khóc ầm ĩ!

M2 bảo: bạn Nhím ít khi nào khóc to thế. Chứng tỏ, bạn ấy phải rất đau, rất rất đau... Giở tay bạn Nhím ra xem, vết cắn đỏ lòm và sưng tấy ngay lập tức.

Mẹ

_ Tại sao con cắn anh Nhím? Ai cũng đang chơi rất vui, tại sao con lại cắn anh ấy?

Bạn Trà - họ Đỗ, tên Thừa, vội tìm một lý do:

_ Tại...tại ...anh Nhím....làm con GIẬT MÌNH!

Tất nhiên là bạn bị mẹ mắng và bắt khoanh tay xin lỗi anh. Cũng may anh Nhím mau quên, chẳng mấy chốc đã (tiếp tục) bị em dụ dỗ chơi trò búp bê, mà lại còn tham gia rất nhiệt tình nữa. Tội nghiệp!

Và đây, trở lại vấn đề "Bạn ấy Rất PHÔ"

Mẹ hỏi: "Con làm gì vậy Trà?"

Bạn trả lời: "Hí hí, con hút sữa cho búp bê bú"

Chịu nổi hông trời?

--------------------------------------

Vậy đó, mà có người khi được hỏi

_ Con có yêu em Thỏ không?

Người ấy đáp chắc nịch:

_ Con quý em Thỏ

Rồi còn bồi thêm:

_ Con yêu em Trà Sữa!

Hề hề.... Với một người đã biết rất rõ những tật xấu của con mà còn có thể nói yêu con, thì tình cảm của người ta là thật đấy, con gái ạ!

Kể chuyện Phú Quốc (3)




3. Em Thỏ ham chơi

Người "đờn ông" 4 tháng 10 ngày tuổi, lần đầu tiên mặc jeans và mang giầy. Trông em rất là ...mờ- en- men! (Mẹ iu em quá, iu không thể kiềm chế)

Tính đến thời điểm này, em đã thực hiện 2 chuyến đi xa hoành tráng: 1 chuyến đi Phan Thiết (bằng xe lửa) vào khoảng 1 tháng 25 ngày tuổi, và 1 chuyến đi Phú Quốc (bằng máy bay) lúc 4 tháng 10 ngày tuổi. . Qua 2 chuyến đi, em đã đập tan một số suy nghĩ ấu trĩ của mẹ trước đó: còn bé thế thì không thể nào cho đi chơi xa được!

Thật sự là lần đi nào có em theo cùng, mẹ cũng bị bao nhiêu "điều tiếng": mẹ ham vui quá, lại làm khổ con cái (?) (hơ hơ...). Nhớ cái lần trên xe lửa ra Phan Thiết, một bác hành khách hỏi mẹ:

_ Thằng bé nhiu tháng rồi cô?

_ Dạ, chưa đến 2 tháng ạ!

Bác hành khách giật nảy mình "Hả????? Chưa đến 2 tháng mà cho đi chơi á?". Mẹ tỉnh bơ "Dạ!". Bác mắt tròn mắt dẹt, nhìn mẹ một lượt rồi bảo "Sao cô gan quá zậy!? Mà chưa đến 2 tháng, cô đã dám mặc áo... sát nách ra đường rùi á?" (Hơ...hơ...)

Xin miễn bình luận, vì mỗi thời có những quan điểm khác nhau, và những mối bận tâm không giống nhau. Mẹ thì chỉ mong mình lúc nào cũng thoải mái để lây được cái sự thoải mái ấy cho con cái. Nếu có những chuyện phải "gồng mình" thì chắc chắn là không bao giờ mẹ để các con phải nhìn thấy cả. Trẻ con kì lạ lắm, chúng có thể "đọc" được cha mẹ chúng bằng cảm giác. Nếu bạn lúc nào cũng lo lắng rầu rĩ thì đứa trẻ của bạn sẽ khóc hoài, và ngược lại, tinh thần sảng khoái, phấn chấn của bạn sẽ làm cho con cái vui vẻ và an tâm trở lại. Nói thì nghe dễ thế, mà mẹ phải mất cả năm trời để thấm nhuần chân lí đó đấy.

Nên những chuyến đi dài ngày của Thỏ đều rất êm đềm, dù lúc đầu mẹ có hơi lo lắng về chuyến bay một chút, nhưng khi ôm 2 bạn trong lòng là mọi thứ đều phải được gạt bỏ sang một bên!

Hành lý của Thỏ khá là lỉnh kỉnh vì mẹ phải mang theo những vật dụng hàng ngày của em từ cái gối em nằm, xe ăn bột, đến từng món đồ chơi mà em yêu thích. Tạo cho em một tâm lý là không có cái gì đang xáo trộn cuộc sống của em cả. Nếu có thì nó chỉ tốt hơn mà thôi. Cũng may là luôn có những "tình nguyện viên" của hai nhà Nhím và Cherry vận chuyển giúp (chụt chụt...)

Em bay rất ngoan, ngủ suốt trên tay mẹ

Đến nơi thì cũng nằm ngủ suốt trên chiếc giường êm ái

Buổi chiều, mẹ mang em vào phòng tắm. Đó là những giây phút thật sự thư giãn.

Mát xa nào!

Sau đó hai mẹ con lại vui đùa với nhau ngoài ban công

Những buổi chiều không mưa, mẹ mang em đi dạo để hít căng lồng ngực mùi gió biển

Hoặc đưa em ra hồ bơi

Đến đâu, em cũng giương đôi mắt tò mò, lạ lẫm... Những cái cau mày (kinh điển) chính là lúc em biểu hiện cảm xúc: Cái gì thế này? Ở đây là đâu vậy? Mình sắp làm những gì vậy? Thỉnh thoảng lại ê a trò chuyện với những tán lá dừa rung rinh một cách thích thú.

Có một buổi tối trời mưa lâm râm, nhưng mọi người vẫn quyết định mang em ra ngoài ăn tối, vì vậy mà em rất phấn khởi

Về đến phòng mình là lại đùa giỡn với chị hai ầm ĩ

Đây này, lại còn kéo váy chị nữa đấy!

Nhưng không phải mọi thứ lúc nào cũng suôn sẻ. Đây là lúc em bắt đầu cái kiểu gắt ngủ khó chịu. Thật sự là rất buồn ngủ, nhưng nhìn xung quanh thấy cái gì cũng mới, cũng lạ, cũng muốn nhìn ngắm, sờ nắn, nên em cứ mở to mắt ra, (dù mi mắt cứ chực kéo xuống). Thế là tha hồ mà khóc ri ri trong lòng mẹ.

Cách dỗ dành duy nhất lúc đó, là mẹ phải bế em đi tới đi lui, ôm em thật chặt, và hát ru khe khẽ ...

Sẵn có con ngựa sau lưng, mẹ tranh thủ shoot để nhỡ có ai đó đi ngang qua chỉ: "Trời ơi, ngựa kìa!", thì cũng biết rằng không-phải-họ-nói-mình!

Đấy, ở bên em bao giờ mẹ cũng vui, ngay cả trong lúc xì chét nhất thì mẹ cũng thấy vui. Mẹ cám ơn em đã luôn ngoan để những chuyến đi của mình lúc nào cũng trọn vẹn thế này. Mẹ yêu em lắm!