Chuyến đi Cà Mau lần này không nằm trong dự tính của mẹ.
Chuyến đi được lên kế hoạch từ một lời hứa với những ông anh họ của mẹ đang sống ở Cà Mau, mà mãi đến hôm đám tang bà cố vừa rồi, mẹ mới gặp lại các anh ấy đầy đủ và thân thương đến thế.
Nhân dịp ba chì đi công tác ở Vĩnh Long, các anh nhắn tin rủ ba xuống Cà Mau chơi. Thế là mẹ "vận động" luôn bà ngoại, dì dượng Út cùng mẹ con mình khăn gói đi Cà Mau một chuyến.
28 tuổi, mẹ mới biết thế nào là mảnh đất tận cùng của tổ quốc, con ạ.
Những chuyến đi đến những vùng đất mình chưa từng đặt chân tới luôn khiến mẹ háo hức. Mẹ nghĩ rằng Trà cũng thế. Vì Trà cứ luôn miệng bảo mẹ "Mình đi chơi chơi", "Ừ...mình đi chơi". 8 tiếng đồng hồ ngồi trên xe, Trà quả quyết "Bé Trà không ói đâu!", "Ừ, nếu con chịu ngồi yên, không chồm lên chồm xuống, và tốt nhất là nhắm mắt ngủ giùm mẹ nhé!", "Bé Trà nhắm mắt ngủ đây!". Thế là mắt nhắm nghiền, thả lỏng 17 kí chẵn trên tay mẹ khiến nó mỏi nhừ. May quá, Trà đi xe rất giỏi và cực kỳ ý thức về chuyến đi rất dài này. Cô nàng bảo mẹ mỗi khi xe dừng lại "Chưa tới đâu, còn lâu lắm mới tới!"
Khác xa với những gì mẹ hình dung, Cà Mau giàu có và nhiều tiềm năng hơn mẹ tưởng tượng. Các ông anh của mẹ chí thú làm ăn, gặp phải thời thế đúng kiểu "thiên thời địa lợi nhân hoà" nên cuộc sống của họ vô cùng dễ chịu. Một trong số họ tâm sự "em có tưởng tượng được rằng đêm 28 Tết, một mình anh trên cái cảng vắng vẻ này. Một mình anh. Ngồi đếm thời gian mà nước mắt chảy. Ơn trời, cuối cùng anh đã gầy dựng được từng này thứ. Không cả dám tin đây là sự thật nữa". Mẹ nhìn theo hướng tay cậu chỉ, trước mặt mẹ là cả một cơ ngơi! Cảng nhỏ bé nhưng nhiều cá, tàu thuyền về tấp nập. Cái xưởng sản xuất nước đá của cậu tưởng như khiêm tốn nhưng vô cùng cần thiết. Không có nó, sẽ không có cá tươi sống thơm ngon đến với các chợ đầu mối. Mỗi ngày cậu cho ra đời 1500 cây đá, vẫn chưa đủ cung cấp cho chừng 2 ghe khi vào vụ. Cậu cười khề khà. Phải mở rộng sản xuất thôi em ạ. Có cái gì là không thể chứ, khi con người ta còn đôi bàn tay và một ý chí sắt thép dường ấy. Cậu sinh năm 79, bằng tuổi mẹ của con đấy, Trà ạ.......
Cảng nhỏ, nhưng lúc nào cũng tấp nập
Tôm cá nhiều vô kể
Mẹ bảo, sao mà mẹ "ghét" cái kiểu đứng chỉ huy của mình thế!
Cá đấy!
(Trang phục được tài trợ bởi bác Giang, mẹ của chị Pota ạ!)
Những ngày ở Cà Mau không nhiều ấn tượng với mẹ ngoài chuyện "thiên thời địa lợi nhân hoà". Nhưng với Trà thì có đấy. Có rất nhiều đằng khác! Trà có thêm bạn mới ạ. Chị Phương Nhã, con gái của cậu Tư, hơn Trà đúng 13 tháng. Chị cũng được thừa hưởng chiều cao của ba, nói rất rành rẽ và "lý sự" hơn Trà nhiều.
Cứ mỗi lần mẹ giơ máy ảnh lên là hai chị em lại vồ lấy nhau thế này.....
(Mà Trà chủ động tấn công hơi bị nhiều nhé. Thế này hỏi sao mà các chàng trai không sợ hãi)
Chuyến đi tạm kết thúc khi mà mọi người đã không còn có thể tiêu thụ nổi tôm, cua, cá, mực, rùa, vạc, chuột đồng, rắn và trăn (toàn đặc sản Cà Mau cả đấy). Cả nhà ra về lúc nửa đêm để Trà có thể ngủ một giấc thật dài trên xe. Tỉnh dậy đã thấy Sài Gòn sừng sững trước mặt. Nhưng đây là lần đầu tiên mẹ đi mà không có cái cảm giác mong muốn trở về nhé. Lạ thật! 28 tuổi và những chuyến đi. Đến bây giờ mẹ mới nhận ra là mình còn nhiều ham muốn đôi tay và bàn chân mình dài rộng thêm nhiều lần nữa.....