Học ngoại khóa




Chuyện này của hồi đầu tháng lận. Nhưng mẹ chờ đến cuối tháng mới post. Vì sao? Mời các bạn xem đoạn kết sẽ rõ!

Hôm ấy, tớ sốt điên đảo, 39 độ. Nhưng vì cô giáo bảo, nếu tớ vẫn có thể chơi bình thường thì mẹ nên cho tớ tham gia buổi học ngoại khóa với trường, 1 buổi thôi, rồi về cũng được. Nên mẹ đưa tớ đến lớp với một lô một lốc lời nhắn nhủ cùng cô: tớ bị say xe, tớ chưa uống thuốc cữ sáng, nhờ cô để ý giúp.

Rồi mẹ về. Nhưng thực chất là mẹ vẫn nhờ người đi theo tớ. Cô Thùy, phóng viên của báo Rùa Vàng. Cô sẽ đưa tin về buổi học ngoại khóa của trường hôm ấy.

Và đây, sau khi ăn sáng xong xuôi, bọn tớ được các cô hộ tống lên xe. [Tớ bảo với mẹ là "con được đi xe buýtttt. Con ngồi với cô Thy. Con hông có ói"]. Xe đưa bọn tớ tham quan thành phố, và cuối cùng dừng lại ở một nơi: Bưu điện Thành Phố

Cô Thy đứng sau lưng tớ. Á, nếu đứng theo tư thế này thì tớ cao gần bằng cô rồi kìa!

4 by you.5 by you.

Tớ đang sốt nhưng vẫn cố cười. Nhìn ảnh này, có thể biết là tớ rất mệt...

6 by you.

Chụp hình xong xuôi, tớ nắm tay Thóc tiến vào bên trong

DSC08600 by you.

Đó là một ngôi nhà to lớn và rộng rãi nhất mà tớ từng thấy! Tớ học được rằng, bưu điện là nơi người ta có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại, thư tín. Tớ cũng biết được đường đi của một bức thư là như thế nào, công dụng của tem, và một bức thư đúng quy cách sẽ có những gì trên đó.

Cô Thy đang chỉ cho tớ, Thóc, và Diệp xem những cái bưu thiếp được bày bán tại đây.

1 by you.

Thóc tò mò lắm. Còn tớ thì ra vẻ hiểu biết lắm, hí hí...

3 by you.

Phía bên kia, cô Anh đang hướng dẫn các bạn cách bỏ thư vào thùng

2 by you.

Rồi cũng đến lúc ra về

7 by you.9 by you.8 by you.

Các cô chú người nước ngoài cứ vây lấy và muốn chụp hình chung với bọn tớ. Vì bọn tớ dễ thương thế này cơ mà!

10 by you.

20 phút ngắn ngủi trong bưu điện đã giúp chúng tớ hiểu thêm nhiều điều hay ho. Mẹ tớ đã viết vào sổ liên lạc của tớ "Cám ơn nhà trường đã tạo điều kiện cho các bé đi tham quan bưu điện. Đó thật sự là một hoạt động bổ ích. Rất mong nhà trường sẽ có nhiều buổi học ngoại khóa thú vị như thế này"

2 tuần sau, ten ten ten tèn....Hoạt động dễ thương của trường tớ đã ...nằm chình ình trên báo Rùa Vàng

Nhưng đó chỉ mới là 1 lý do nhỏ xíu để mẹ phải ém đến tận giờ này mới chịu kể!

Lý do chính thức:

Trước hôm đi bưu điện, cô giáo đã hướng dẫn bọn tớ làm một tấm thiệp thật đẹp để tặng mẹ. Khi đến bưu điện, bọn tớ sẽ vừa tham quan, vừa có cơ hội gửi tấm thiệp đó về nhà cho mẹ bất ngờ. [Mẹ tớ thì chẳng bất ngờ gì cả vì chính cô phóng ziên Rùa Vàng đã tiết lộ thông tin đó cho mẹ biết, trong lúc cô đi theo bọn tớ viết bài.] Mẹ chỉ hồi hộp chờ đợi bức thư của tớ, từng ngày, từng giờ....Khi nào nhận được, mẹ sẽ pót lên cùng với bài này, để khoe "bức thư tình đầu tiên" của tớ gửi cho mẹ.

Nhưng cho đến tận hôm nay...Bức thư vẫn bặt vô âm tín, trong khi rất nhiều phụ huynh trong trường đã nhận được sau đó chỉ...2 ngày!

Huhu, số mẹ xui dữ vậy sao trời? Ông bưu chính ơi là ông bưu chính, ông làm ơn trả lại thư cho mẹ cháu với!!!!

Chàng trai đến từ...ánh sáng ngược

Bác QB khen rằng mẹ chụp Trà bức nào cũng đẹp . (Cám ơn bác). Thì nhận vậy, dù rằng cũng có nhiều người chụp Trà đẹp hơn mẹ, như M2 nè, chú Bình Sơn nè. Dù rằng cái máy của mẹ rất chi xì-cút, dù rằng sau này may mắn được ba tặng cho một con Canon (hay Nikon nhỉ, nhớ chết liền!!!), nhưng mà tay nghề của mẹ cũng chỉ tới chừng đó

Bác còn bảo, mẹ chụp Trà sẽ là đẹp nhất, sẽ đẹp hơn mẹ chụp các em bé khác. Vì mẹ quen nhìn Trà rồi, biết được Trà sẽ đẹp ở những góc nào. Và bởi vì mẹ yêu Trà, nên những bức ảnh nó có hồn hơn, sống động hơn, tình cảm hơn. Cũng như các bà mẹ khác trên đời này thôi, tác phẩm đẹp nhất của họ- chính là những đứa con của họ.

Tính đến nay, mẹ có "thâm niên" hơn 3 năm chụp Trà rồi nhỉ? Nhưng Thỏ thì chỉ mới tính từng tháng thôi, gần 8 tháng. Mẹ cũng mất một thời gian để làm quen với việc chụp hình Thỏ, nhận ra Thỏ sẽ đẹp nhất vào thời điểm nào, góc độ nào. Giống như khi có một cây đàn mới, người ta phải mất một thời gian để "vỡ" nó.

Và đây là điều mẹ "vỡ" đây: khi mẹ đặt Thỏ nằm ở nơi có ánh sáng hắt từ phía sau, nghĩa là ánh sáng ngược, đôi mắt Thỏ sẽ thẳm sâu hơn bao giờ hết. Và nhất là khi những tia sáng nghiêng nghiêng hắt lên gương mặt con, mẹ có thể lấy được những lớp lông măng mịn màng trên làn da thơm thơm mùi sữa.

Yêu lắm! Rất là yêu lắm lắm!

1166 by you.1133 by you.33 by you.1122 by you.11 by you.1100 by you.99 by you.88 by you.77 by you.66 by you.44 by you.55 by you.1 by you.2 by you.

Hí hí, hôm qua, shoot xong, mẹ cứ để mấy bức ảnh này chạy chạy trên desktop. Nguyên một ngày dài tự thấy mình sung sướng.

Và nhớ, cái ánh sáng ngược kì diệu này. Nó hao hao giống như cách con ra gặp mẹ. Khi chuẩn bị lên bàn sinh, bác sĩ siêu âm lần cuối và giật mình: thằng bé không úp mặt xuống mà cứ ngửa lên trời. Qua màn hình máy tính, mẹ có thể nhìn thấy đôi mắt con rất to nhìn mọi người trô trố. . Bác sĩ phán "Ngôi mặt. Sinh khó, đề nghị chuyển viện". Mẹ không lo sợ mà chỉ thấy buồn cười. "Ông này, ngược ngạo dữ ta!"

Ánh sáng ngược. Mẹ bắt đầu thích nhìn con từ phía có ánh sáng ngược. Kiểu như phim thần thoại, có một nhân vật nào đó bước ra từ câu chuyện cổ tích, người ta thường dùng hiệu ứng của ánh sáng ngược để làm mọi thứ xung quanh trở nên lấp lánh. Và chúng ta sẽ tắm trong thứ ánh sáng dịu dàng đó, mơ mộng về những vùng đất có nàng tiên, có đũa phép, những chú đom đóm biết cầm đèn và những loài hoa biết hát....

--------------

Trời ạ! Hôm nay thứ 2, đầu tuần! Mẹ! Làm ơn đáp xuống mặt đất ngay!

Những câu chuyện nhỏ (9)




Tớ nghỉ học một tuần. Mới đi học lại đến ngày thứ 2 thôi mà đã có bao nhiêu chuyện để kể. Cô giáo cứ tóm lấy mẹ tớ, rủ rỉ rù rì những chuyện mà tớ biết là có liên quan đến tớ, xong thỉnh thoảng 2 bạn đẹp đẹp ấy cười rũ ra, suýt tí thì rơi tòm xuống cầu thang. Thiệt tình!

1. Tớ được cô dạy rằng: bạn chim có một ngôi nhà. Ngôi nhà ấy nằm tít trên cây. Tớ cũng được cô chỉ cho ngôi nhà ấy. Nó làm bằng rơm. Thật ra là giống như một cái rổ rồi phủ rơm lên thôi, thế mà cũng thành một nơi để bạn chim ăn uống, ngủ nghê và... cho con bú!

_ Ôi, cái tổ cây này thật xinh đẹp!

_ Tổ cây á? Ý con là ngôi nhà của bạn chim á?

_ Dạ, tổ cây là ngôi nhà của bạn chim ớ!

Tớ thích gọi như thế, vì cái tổ ở trên cây thì phải là tổ cây chứ nhỉ?

2. Cô vẽ một cái cây. Trên cây có một quả táo.

_ Bạn nào cho cô biết đây là trái gì?

Tớ biết, tớ biết!!!!

_ Trái táo ạ!

_ Bạn Trà giỏi lắm! Vậy cây có trái táo thì là cây gì vậy con?

_ Dạ thưa cô là... cây mít ạ!

3. Cô vẽ một cây thị, có một quả thị. Cô vẽ thêm bạn Gấu, bạn Thỏ, bạn Sóc, và một bà cụ bên dưới cây thị. Bạn Thỏ bảo "Thị ơi, Thị xuống đây chơi!", và Thị trả lời rằng "Thị chưa có chín, Thị không đi đâu hết!". Bạn Gấu và bạn Sóc cũng rủ rê nhưng Thị cũng cương quyết từ chối. Cho đến khi bà cụ bảo "Thị có về ở với bà không?", thì Thị rơi cái bịch xuống tay bà.

Cô tớ hỏi:

_ Nếu cô rủ Thị xuống chơi thì Thị có xuống không nhỉ?

Tớ:

_ Không đâu ạ! Thị sẽ bảo là Thị chưa chín đâu ạ!

Cô:

_ Thế Trà thử rủ Thị xuống xem Thị nói gì nhỉ?

Tớ:

_ À, Thị sẽ bảo "Trà chờ chút, Thị xuống liền đây!"

(chớp chớp mắt)

4. Lớp tớ đóng kịch. Tớ là một con chim non. Tớ bay, tớ bay, tớ bay....

Cô Oanh bảo: Cô sẽ làm con chim mẹ, đưa chim non đi học nhé!

Tớ: Ồ không được đâu. Để mẹ Trà làm con chim mẹ thôi. Mẹ Trà mới đúng là con chim mẹ. Vì mẹ Trà đưa Trà đi học mà!

Cô Oanh: Ừ, thế thôi cũng được! Trà là chim non thì Mẹ là chim mẹ sẽ hợp lý thôi. Nhưng vậy thì cô Oanh sẽ làm gì đây?

Tớ: Thì...cô Oanh làm ....con chim cô Oanh đi mà!

5. Cô cho cả lớp xem bức tranh Thỏ đang mời bác Gấu ăn bít tết. Trên bàn có muỗng, nĩa, và dao.

Cô: bạn Thỏ mời bác Gấu ăn bít tết cho đỡ đói. Thế thì bác gấu sẽ nói câu gì với bạn Thỏ nhỉ?

(Cô vẫn mong chờ bạn bảo "Bác gấu sẽ cám ơn Thỏ ạ!", và cô tha hồ giải thích rằng mình sẽ phải sử dụng câu cám ơn trong những trường hợp nào)

Nhưng mà, bạn Trà, bạn í trả lời thế này:

_ Bác Gấu sẽ nói với Thỏ rằng: Ơ, sao Thỏ không cho bác Gấu ăn bằng muỗng, nĩa và dao????

6. Thầy Patton (người Mĩ) và thầy John (người Philippines) dạy bọn tớ môn Anh Văn. Tớ về kể với mẹ:

_ Lớp con có thầy Dôn á mẹ!

_ à, thầy John à?

_ Không ạ, thầy Dôn! Thầy Dôn dạy con tiếng Anh ớ!

_ à, rồi, mà hình như 2 thầy lận phải không con?

_ Dạ, hai thầy!

_ Thầy Dôn với thầy nào nữa?

_ Thầy nào ta? À, thầy...thầy giáo mẹ ạ!

( Mắc cỡ quá, tớ đâu biết phát âm cái từ Patton nó ra làm sao đâu???)

7. Tớ đi học về, bảo mẹ:

_ Cô Oanh là của thầy Dôn đó mẹ!

Mẹ tớ

Hôm sau gặp cô Oanh, mẹ tám ngay vụ này. Cô Oanh chưa kịp nói gì thì tớ đã xuất hiện ngay bên cạnh

_ Mẹ ơi, cô oanh nè, cô oanh là của thầy Dôn ớ!

Cô dịu dàng bảo, không phải, cô đâu có học thầy Dôn, cô chỉ giới thiệu các con với thầy Dôn thôi, vậy thì ai mới là của thầy Dôn nhỉ?

Về nhà, tớ gật gù:

_ Mẹ ơi, cô Oanh không phải của thầy Dôn đâu!

Và tiếp:

_ Con mới là của thầy Dôn

------------------------------------------

Tạm biệt cơn ốm




Mẹ thật chẳng muốn kể tí ti nào về những trận ốm điên đảo của hai đứa. Vì nó chả vui vẻ gì, chỉ có những nỗi lo này chất lên những nỗi lo kia, biến mẹ thành một người lãnh cảm với tất cả mọi thứ. Mẹ nghĩ tim mình càng lạnh, thì cái đầu mình càng bình tĩnh để mau chóng vượt qua những ngày tháng này. Và sáng nay, Thỏ đã cười với mẹ tuy rằng mũi vẫn nghẹt cứng. Trà đã đi học trở lại tuy vẫn còn húng hắng ho. Thì mẹ đã có thể thở phào nhẹ nhõm, và tự dưng thấy mắt mình ướt. Giống như một quả bóng bơm căng hết mức thì sẽ vỡ vậy thôi.

Chàng trai dũng cảm của mẹ, tự cầm ống xông mũi mà không hề khóc tiếng nào!

IMG_2732 by you.


Và cô gái tự lập của mẹ, tham gia một tiết học ngoại khoá của trường Bé Ngôi Sao giữa cái sốt 39 độ mà không hề mè nheo, quấy quả.

6 by you.

Thế nên, dù chẳng muốn nhắc gì về những ngày vừa rồi, nhưng mẹ nghĩ mình vẫn phải note lại. Tháng này, Trà bị viêm mũi họng bội nhiễm, Thỏ bị viêm tiểu phế quản. Cả hai đều sốt xình xịch như lò than. Và mẹ, không cho phép mình ngã gục.

Mẹ cám ơn hai đứa. Thái độ điềm nhiên của các con trước bệnh tật đã cho mẹ một bài học về sự bình tĩnh, không buông xuôi, không nản chí, và đủ vững vàng để che chở cho những đứa con của mình.

Bây giờ, mẹ đã có thể nghĩ đến những đêm ngủ thẳng giấc mà không còn chập chờn mộng mị được rồi....


Con sâu rắc rối và đáng ghét.

Tớ đang giựn một bạn con trai, nên dạo này tớ ít cười nói khi gặp bạn ấy. Nhưng sự lạnh lùng của tớ chẳng khiến bạn ấy nhận ra, thậm chí còn làm những việc khiến tớ tức điên lên như là: giả làm Sói để dọa tớ, thường hay cãi nhau với tớ, và chẳng đời nào khen tớ...xinh!

Nên gì thì gì, bạn ấy vẫn đáng để giựn lắm!

IMG_2724 by you.

Một hôm, nhìn mẹ thay đồ cho em, tớ bỗng thấy có tí thắc mắc....

_ Mẹ ơi, vì sao em có con sâu, còn con lại không có?

_ Vì em là con trai, còn con là con gái!

_ Thế vì sao con gái không có con sâu?

_ Vì con gái đã có con bướm rồi, con ạ!

Mở ngoặc: Các bạn hẳn đã hiểu con bướm và sâu được xem như là hình ảnh đại diện của con gì và con gì rùi chứ? Thơ mộng quá nhỉ các bạn nhỉ? Đóng ngoặc.

IMG_2728 by you.

_ Mẹ này, em có con sâu thì em.... ngồi có đau không hả mẹ?

_ Ơ, mẹ cũng không biết, vì mẹ cũng... đâu có con sâu! Con hỏi em í!

_ Ơ, em đâu có biết nói đâu mà mẹ!

_ Thế thì con hỏi bạn nào có con sâu mà... biết nói ấy!

Và tớ nghĩ ngay đến bạn í, cái bạn mà tớ đang giựn ơi là giựn í! Mẹ tớ cười giả lả : Ừ, đấy, bạn đấy, con cứ đi mà hỏi bạn đấy nhá!

_ Nhưng bạn í đang làm chó Sói, con sợ, con không hỏi đâu!

_ Thế thì mẹ chịu thôi!

(Suy nghĩ, suy nghĩ)

_ Vậy thì ....Con sẽ hỏi Xơ Ri, Xơ Ri sẽ hỏi bạn í, bạn í trả lời với Xơ Ri, rồi Xơ Ri nói lại cho con nghe là bạn í có con sâu thì ngồi có bị đau không, há! Mẹ há!

Còm men của mẹ: Ai nói chỉ có người lớn mới rắc rối nhỉ? Mà thôi, sắp sinh nhật bạn í, mình huề đi, được không? Hay là phải nhờ Xơ Ri đứng ra hòa giải vụ này nhỉ?

IMG_2727 by you.