Mèo Bư đeo kính

Ăn theo album Xã hội đen của Cherry, mẹ mình cũng quyết định cho ra đời cái entry này. Bạn Ri đeo kính vì lý do rất dễ thương là "làm tổ" cho hai con mắt bồ câu lúc đậu lúc bay (đại loại là bồ câu nhà bạn Ri đang dậy thì nên tính tình hơi thiếu ổn định tí chút). Trà Sữa nhà mình cũng đua đòi đeo kính chỉ với một mục đích là...khoe kính only. Các bạn nghía thử xem bạn Trà và bạn kính, bạn nào BƯ hơn?

DSC_0736 by nhim_prince.DSC_0689 by nhim_prince.DSC_0688 by nhim_prince.DSC_0692 by nhim_prince.DSC_0693 by nhim_prince.DSC_0691 by nhim_prince.DSC_0690 by nhim_prince.

Tình iu hôn nhơn za đình.

Chuyến đi này, chị Hai có quá nhiều thứ để sợ. Con ếch nó kêu ộp ộp, chị bảo "con vịt này nó kêu ghê quá". Và thế là chị mải khóc, chả buồn biết thật sự là con gì nó đang kêu, và tiếng kêu có thật sự là dễ sợ như chị nghĩ không. Rồi chị sợ đèn trời, vì cứ nghĩ nó sẽ rơi xuống biển. Rồi chị sợ hồ bơi, vì hồ bơi có thể làm cho chị bị trượt té. Chị chỉ có một niềm vui duy nhất là...cãi nhau (hay tranh luận?) với anh Nhím, về chuyện....tình iu hôn nhơn za đình
..............
Viết tới đây, mẹ sực nhớ là hôm đi chơi, mẹ kẹt cuộc họp ở cơ quan nên đành để các bạn ra trước với ngoại bằng xe lửa, buổi trưa mẹ đi xe Mai Linh ra sau để kịp thả đèn trời vào buổi tối. Vì có nhà Nhím với nhà Ri đi cùng nên mẹ yên tâm lắm lắm. Nhưng cũng vì vậy mà mẹ không thể biết được câu chuyện "tình iu hôn nhơn za đình" xảy ra trên suốt đoạn đường đi. Đã nghe tường thuật lại rùi mà trí nhớ bị con virus dory tàn phá nên đành bó tay. May mà có M2 cứu bồ nè

---------------------------

Mẹ: hôm nọ mấy bạn chơi trò ba mẹ, đối đáp thế nào em wên rùi?
Mẹ: giờ muốn viết lại mà wên mất
M2: hehe, đối đáp ở đâu, trên tàu hả?
M2: hay là ở chỗ ăn cơm?
Mẹ: cả 2 luôn
M2: trên tàu, thì đại khái là anh Nhím rủ "Mình chơi trò bố mẹ đi, Anh Nhím là bố, Trà Sữa là mẹ, còn Cherry là con"
M2: bạn Trà gật gù nhưng cãi lại "Cho Trà làm bố, Anh Nhím làm mẹ đi"
M2: rùi cãi qua cãi lại là một hồi con trai làm bố, con gái mới là mẹ
M2: cuối cùng thì mới ok là Nhím bố, Trà mẹ, Cherry con
M2: rùi cái bố mẹ quyết định là dẫn con đi học
M2: dẫn con đi học xong
M2: ba mẹ dắt tay nhau chen vô ghế ngồi
M2: à, đoạn này em hổng biết, buổi sáng đó em hông đi tàu mà
Mẹ: đúng rùi
M2: vô ghế ngồi chễm chệ, người lớn hỏi ủa ba mẹ ngồi đây làm chi?
M2: bạn Nhím kiu "ba mẹ đi làm mà"
M2: hỏi làm gì?
M2: ảnh kiu là "đi mua tiền để nuôi con"
M2: "nhưng mà làm gì để mua tiền chứ?"
M2: ảnh cứ khăng khăng là "chỉ mua tiền thôi"
M2: mà ảnh nói gì, cái chị Trà echo y chang vậy
Mẹ: chịu hổng nổi
M2: rùi cái ngồi 1 lúc xong thì ba mẹ líu ríu dẫn nhau đi đón con, bắt con chào hỏi, còn nói "con mà ko chào là ba mẹ không dẫn về nhà luôn đó, cho ở trường luôn"
M2: rồi tới buổi sáng dẫn con đi học cũng vậy, kêu con chào ông bà rùi đi học, "con ko chào là ba mẹ đi làm luôn, ko dẫn con đi học, cho con ở nhà"
Mẹ: rồi con có chào hông?
M2: con thì cứ bơ bơ,
M2: nên ba mẹ tỏ ra rất kiên quyết
M2: à
M2: mà ba mẹ mắc cười
M2: người lớn kiu, "ba mẹ đi giày cho con đi"
M2: "rồi mới đưa con đi học được chứ"
M2: cái mẹ Trà ngồi xuống đi giày cho Cherry
M2: mà đi hoài hổng được
M2: Nhím đứng ngó
M2: cái Trà kéo tay Nhím
M2: "mẹ đi hổng được, thôi ba đi giày cho con đi"
M2: cái là ba ngồi xuống hì hụi đi giày cho con, mà đi rất giỏi
Mẹ:
M2: thấy 3 bạn mắc cười hông chịu được

M2: hihi, còn lúc về
M2: 2 bạn giành nhau ngồi trong ngồi ngoài
M2: m2 mới nói "thôi Nhím là con trai, nhím nhường em đi"
M2: Trà được nước vênh mặt
M2: Trà là con gái há, anh Nhím là con trai há, anh Nhím phải nhường Trà há m2 há""
M2: cái anh kia ảnh nói "đâu có, anh Nhím là con gái"
M2: cái bên con gái, bên con trai, nói qua nói lại một hồi
M2: anh Nhím quyết định là
M2: "anh Nhím hổng phải con trai, hổng phải con gái, anh Nhím là pê đê"
M2:
M2: bạn Ri chưa đủ lớn để chơi, nên tham gia miễn cưỡng thui
M2: còn 2 bạn kia đóng vai kinh lắm
Mẹ: còn cái vụ ở bàn ăn
Mẹ: sao mẹ không chịu làm mẹ nữa?
M2: à
M2: thì lúc đó cãi nhau giành nhau gì cái con gấu đó
M2: anh Nhím muốn lấy gấu cho Thỏ, mà Trà thì kêu là gấu của Trà mà
M2: cái là Trà giận anh Nhím
M2: rồi anh Nhím bảo, "thôi mình chơi trò bố mẹ đi"
M2: Trà ko chơi
M2: anh năn nỉ "thôi chơi đi, không thôi bố buồn đó"
M2: bạn kia nghĩ 1 hồi rồi buông một câu "mẹ giận rồi"
M2: bố buồn, mẹ giận, thành ra không chơi thôi chứ đâu có gì đâu
Mẹ: haha, chị nhớ được zụ này cũng là 1 kì tích
M2: à, còn lúc mới lên tàu về mới dzui
M2: bạn Trà ngồi 1 ghế, bạn Nhím ngồi 1 ghế
M2: m2 nói "Nhím cho m2 ngồi với"
M2: Nhím nói," thôi, để Nhím ngồi với Trà, Nhím yêu Trà Sữa thì Nhím ngồi với Trà chứ"
Mẹ: có có, em có nghe loáng thoáng gì mà yêu đương gì đấy
M2: còn ngoại thì nói Trà qua bên kia cho 3Đ ngồi, Trà cũng nói "Thôi, Trà chỉ thích ngồi với anh Nhím thôi, Trà yêu anh Nhím thì Trà phải ngồi với anh Nhím chớ"
M2: bó tay 2 anh chị luôn
Mẹ:
M2: cái bà ngoại mới nói, mới buồn và giận, giờ lại nói yêu nhau phải ngồi với nhau, hổng hỉu nổi
Mẹ: giống teen quá
Mẹ: nói zị ớ, chứ chả hỉu gì đâu
M2: anh Nhím thì chắc hỉu, còn bạn Trà là echo anh Nhím đó mà
M2: nói chung dạo này 2 bạn lớn rồi, biết chơi với nhau rùi nên nhiều trò mắc cười
M2: đợi Ri lớn chút nữa chắc tưng bừng lắm ớ
M2:
Mẹ: mai mốt còn thêm ông Thỏ nữa
Mẹ: chắc đau bụng luôn
M2: hí hí
------------------------------------

30 by you.35 by you.2 by you.9 by you.10 by you.11 by you.12 by you.13 by you.


Tớ đã nghĩ thế nào về đèn trời?

Trước khi tớ biết thế nào là đèn trời, tớ vẫn cứ nghĩ nó là chiếc lồng đèn trung thu ông nội tặng. Nên khi mẹ thông báo ngày mai chúng ta sẽ đi biển thả đèn trời, tớ vẫn còn dặn dò mẹ rất kỹ (vì biết mẹ hay quên), rằng "Mẹ nhớ mang lồng đèn của con theo nha, để con... thả xuống biển"

Tớ đâu có biết đèn trời là một ngọn đèn bằng giấy, to cỡ...ông mặt trời. Nên có phải vì vậy mà nó có tên là đèn trời?DSC_0342 by nhim_prince.

Ba Đức nhấc bổng nó lên bằng 1 tay, nên tớ nghĩ là nó nhẹ thôi. Ông mặt trời thì không có nhẹ như vậy.

Ba đứa bọn tớ, anh Nhím áo cam, Sơ Ri áo nâu, và tớ trung thành với màu áo xanh biển, xúm xít phụ ba cầm đèn, trong lúc ba châm lửa vào bấc. Tớ thật sự là không thể nào biết chuyện gì đang xảy ra....Chỉ thấy lạ lùng lắm....

Lửa đang cháy

DSC_0343 by nhim_prince.DSC_0344 by nhim_prince.

Hơi nóng khiến cho ngọn đèn được kéo bung ra

DSC_0345 by nhim_prince.

Mỗi lúc một căng phồng

DSC_0352 by nhim_prince.

Cho tới khi chiếc đèn trở nên nặng trĩu trên tay bọn tớ

DSC_0376 by nhim_prince.

Cũng là lúc nó muốn vươn mình bay lên bầu trời cao rộng trên kia

DSC_0381 by nhim_prince.

Ba Đức buông tay rồi, bạn bay đi, bay lên thật cao nhé!

(M2 không chụp cảnh bọn tớ đứng vẫy tay tạm biệt bạn ấy. Cảnh đó rất chi là lưu luyến)

DSC_0333 by nhim_prince.

Bạn bay...Bay mãi...

DSC_0334 by nhim_prince.DSC_0335 by nhim_prince.DSC_0391 by nhim_prince.

Cho đến khi chỉ còn là cái chấm nhỏ xíu

DSC_0392 by nhim_prince.

Đến lúc này thì trông đèn trời chẳng khác nào ông-mặt-trời-ban-đêm. Đẹp dịu dàng mà không chói loá. Khiến tớ ngẩn ngơ mất một lúc lâu sau đó....

Mãi rồi tớ cũng nói ra được suy nghĩ của mình

_ "Đừng thả đèn trời nữa! Đừng thả đèn trời nữa!"

Ai cũng ngạc nhiên hỏi tớ "Vì sao?"

Lý do của tớ khiến mọi người cười ồ "Vì con sợ đèn trời sẽ rơi xuống biển mất!"

Tất nhiên là chẳng có cái đèn trời nào rơi xuống biển cả, vì nó đang bay. Nhưng tớ vẫn sợ. Khi nó không còn bay được nữa, thì nó hẳn nhiên là sẽ rơi xuống biển. Tớ ấm ức vì không nói ra được điều đó, nên tối về phòng, tớ cứ hỏi mẹ mãi về chuyện đêm nay, đèn trời sẽ ngủ ở đâu? Trên trời hay là dưới biển? Ở đâu thì tớ cũng thấy nó thật là tội nghiệp, vì không có ba mẹ bên cạnh. Mẹ tớ phải giải thích mãi, rằng đèn trời đâu có bay một mình, bạn í bay cùng với 10 bạn đèn trời khác. Không có bạn nào là cô đơn cả. Cũng chẳng có bạn nào rơi xuống biển cả, vì bạn nào cũng thích bay trên trời thôi!

Chỉ có anh chàng này là điềm nhiên như không. Mặc dù đêm đó, ảnh cũng ngồi trong chiếc xe đẩy ấm áp của ảnh, chứng kiến từ đầu đến cuối những chiếc đèn trời được thắp sáng và bay lên. Chẳng ý kiến ý cò gì. Chẳng tỏ ra sợ hãi hay thích thú gì. Hoặc cũng có thể là ảnh chưa biết nói. Mà nếu ảnh biết nói, hổng chừng ảnh lại cười bà chị dở hơi và nhạy cảm quá mức cần thiết của ảnh cũng nên!

DSC_0338 by nhim_prince.

Đêm đó, ảnh cũng là người ngủ ngon nhất.

Quýt ken ở biển!!!!

29 by you.

Mình để cái hình chần dần ở đây, câu view tí nhoe! Hiện mẹ mình vẫn đang... ngủ trong buổi họp và gõ gõ vài dòng để chống cơn buồn ngủ.

Và vẫn còn chờ hình M2 úp lên

Nên làm gì có gì để kể...

Hí hí...

Mầm và Chồi




Cám ơn cả nhà đã có những lời khuyên hợp lý. Chuyện bạn học lớp Chồi được nhiều người khuyến khích. Cô giáo cũng bảo nếu học lớp Mầm sẽ thiệt thòi cho Trà. Vì bạn biết nhiều thứ và làm được một số kĩ năng mà các bạn lớp Mầm chưa làm được. Nếu bạn học lớp Mầm, cô chỉ sợ bạn chán vì chẳng có gì mới mẻ để học cả.

Hôm qua Trà đã học lớp Chồi buổi sáng, ngủ trưa ở đó, và buổi chiều về lại lớp Mầm thăm cô và các bạn. Cô bảo cô nhớ bạn nhiều. Vì không có ai giúp cô bày trò cho các bạn chơi , không có ai chạy loăng quăng thắc mắc cái này, hỏi thăm cái khác, không có ai đứng ra giữ trật tự khi lớp ồn ào nhốn nháo. Thế mới thấy vai trò đầu gấu của bạn! Cô bảo với mẹ là cô nhớ bạn, mẹ tin lắm. Vì mẹ đã từng trải qua cảnh đó, khi bạn đi chơi với ngoại, bỏ mẹ ở nhà với em, nhìn đâu mẹ cũng thấy hình ảnh bạn lích rích như con chim chích. Không có bạn, cái nhà biến thành cái lồng chim trống rỗng.

Nhưng bạn vẫn bảo "Lớp Mầm dễ thương lắm!"

Bạn nói điều đó với mẹ rồi. Xong bạn nói với cả cô Hiệu trưởng. (Biết tìm người để nói ghê). Thế là cô Hiệu trưởng bảo "Quyết định của bạn sẽ là quyết định cuối cùng!"

Thế là xong!

Cô giáo lớp Mầm vui mừng ra mặt, ôm chầm lấy bạn. Nhìn cảnh đó cứ như bà mẹ tìm lại được đứa con thơ sau hàng chục năm xa cách!

Nhưng cả nhà ơi, mẹ cũng dặn cô rồi, nếu có một số môn đòi hỏi kĩ năng cao hơn như tô màu, vẽ tranh, làm thủ công cắt dán thì cứ mạnh dạn đẩy Trà qua lớp Chồi. (Hôm nay bạn đã tự xếp được lồng đèn, vẽ được ngôi nhà, cây táo, ông mặt trời, bông hoa, con đường... và tô màu rất chuẩn). Còn lớp Mầm, sẽ là nơi đi đi về về bất cứ lúc nào bạn muốn. Sẽ là một nơi giống như ngôi nhà mình vậy. Và có lẽ là, bạn hơi cá biệt, khi có tên trong danh sách của cả hai lớp Mầm-Chồi. Và cô đồng ý.

Lời quá còn gì, hì hì....

Tin nóng hổi!!!!!

Là tin có thiệt. Không phải tin đồn. Không phải tin lá cải. Không phải tin giật gân.

Một cái tin mà mẹ nghe xong chẳng dám tin. Không biết nên buồn hay vui. Không biết phải làm gì cả, không biết phải nói gì hết...

Cô giáo gặp mẹ sau giờ tan học. Cô bảo: "Từ tuần sau, Trà sẽ chuyển sang học lớp Chồi". Hỏi Trà "Con có nhớ cô không?", Trà bảo Trà nhớ. Hỏi Trà: "Con nhớ cô vậy con có đi không?". Trà bảo Trà đi. Nhớ cô nhưng vẫn đi. Rồi thỉnh thoảng con qua lớp Mầm con thăm cô. Vậy ớ.

Mẹ nghe xong chẳng hiểu gì cả.

Cô phải nói rõ lại là:

Bắt đầu từ tuần sau, Trà sẽ không học lớp Mầm nữa. Bạn được chuyển thẳng lên lớp Chồi. Mặc dù tuổi của bạn vẫn còn là lớp Mầm, nhưng bạn phát triển bằng một em bé lớp Chồi, vì vậy cô quyết định cho bạn nhảy lớp. Điều đó tốt hơn cho bạn. Điều đó cũng tốt hơn cho các bạn của bạn, và cũng tiện cho các cô trong quá trình dạy dỗ và chăm sóc bạn nữa...

Quá già để học lớp Mầm hả bạn? Tự dưng mẹ xót bạn lắm! Mẹ hỏi bạn rằng bạn đã quen cô và các bạn ở lớp Chồi chưa? Bạn kể cho mẹ nghe một vài cái tên xa lạ. Mẹ im lặng vì chẳng biết nói gì nữa.

Buổi tối mẹ chat với ba. Ba bảo vậy cũng tốt, vì bạn sẽ được học nhiều hơn (level cao hơn). Bạn cũng có nhiều bạn hơn. Thật ra, các bé lớp Mầm hầu hết đều chưa biết cách chơi, nên khi Trà nắm tay một bạn, rủ bạn chơi trò rồng rắn lên mây, thường thì bạn ấy sẽ khóc thét lên vì tưởng Trà giành đồ chơi. Nên ở lớp Mầm, Trà hầu như rất cô độc. Lớp Chồi thì sẽ không có hiện tượng đó, vì các bạn đều đã lớn và biết cách chơi nhóm, chơi tập thể là thế nào rồi.

Nhưng mà... Mẹ cứ thấy lo lắng thế nào ấy. Thứ nhất, nếu chuyển lớp thông thuờng, các bé sẽ chỉ tập làm quen với cô mới, lớp mới, nhưng bạn thì vẫn là bạn cũ. Còn Trà, chuyển kiểu này, cô mới, mà bạn cũng mới luôn. Chuyện bỡ ngỡ là điều khó tránh khỏi. Thứ hai, các cô ở lớp Mầm đã quen thói quen sinh hoạt, hiểu rõ tính nết và sở thích của Trà, nên sẽ phải mất một thời gian để các cô lớp Chồi thích nghi dần điều đó. Thứ ba, Trà có thật sự theo kịp những bài học của các bạn trên 4 tuổi- trong lúc bạn chỉ vừa hơn 3 tuổi 1 tí không? Và, lý do hơi cá nhân một chút: mẹ lỡ yêu thương các cô lớp Mầm rùi. Không riêng gì bạn, mẹ cũng là người phải thiết lập những mối quan hệ mới...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trà hỏi mẹ:

_ Con thấy lớp Mầm dễ thương lắm ợ. Con không học lớp Chồi có được không?

_ Mình sẽ có quyết định vào ngày mai nhé. Giờ thì con ngủ đi và đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!

Sáng nay, trước khi đi học, Trà cũng lặp đi lặp lại " Con không muốn học lớp Chồi đâu ạ!"

Hình như mẹ đã để lộ sự lo lắng cho con biết rồi hay sao ấy. Nếu học lớp Chồi thật sự tốt hơn cho con, thì mẹ sẽ ân hận vì điều này lắm đấy!

Các bạn cho mẹ lời khuyên nhé!

--------------

Bonus: ảnh đi Ninh Chữ với ngoại

IMG_2994 by you.IMG_2995 by you.IMG_2991 by you.IMG_2989 by you.IMG_2988 by you.IMG_2926 by you.IMG_2924 by you.IMG_2917 by you.IMG_2913 by you.IMG_2911 by you.IMG_2899 by you.

Anh trong ảnh là 4 tuổi rưỡi nhá!