Em Thỏ là cái em nào vậy?




Mình không quen em í, hoặc là mình chưa quen em í. Nhưng em í là cái em được mẹ nhắc đến nhiều nhất trong suốt thời gian vừa rồi.

Mình xem cái ảnh này trên sách của mẹ mình

Mẹ mình bảo, em Thỏ đấy. Em Thỏ đang nằm trong bụng mẹ, như vầy nè. Mai mốt mẹ sẽ bảo em chui ra chơi với con. Mình sờ bụng mẹ. Mình hình dung em Thỏ đang lộn mèo trong ấy. Mình cũng muốn chui vào trong đó với nó. Theo tưởng tượng của mình, em Thỏ là một thằng nhóc hoàn toàn là ở chuồn và biết lộn mèo.

Mình sẽ là chị Hai của em Thỏ. Oai không? Mình rất thích. Nhưng mẹ sẽ là gì của em Thỏ nhỉ, mẹ đố mình. Và câu trả lời của mình là:

_ Mẹ là mẹ của bé Trà. Mẹ là dì Ba của Tí. Nên mẹ là... dì Hai của em Thỏ !

Mẹ cười ngặt nghẽo. Không, mẹ là mẹ của em Thỏ, cũng như mẹ là mẹ của con vậy đó!

Tại sao? Điều đó có thật sự cần thiết không? Vì sao mẹ đã là mẹ của mình, lại còn là mẹ của em Thỏ làm gì?

Mẹ bảo, thì cũng như bà ngoại vừa là mẹ của dì Hai, vừa là mẹ của dì Út, mà vẫn là mẹ của mẹ đấy thôi. Một bà mẹ có thể có rất nhiều em bé. Hic, mẹ có lý. Nhưng mình vẫn chỉ thích mẹ là "dì Hai của em Thỏ thôi"

--------------------------

Nói thế chứ, mình đã bắt đầu quen dần với chuyện một bà mẹ có thể có rất nhiều em bé. Em Thỏ nằm trong bụng mẹ, thỉnh thoảng lại đá bồm bộp, có khi trúng cả lưng mình. Mình bảo "Em Thỏ này dư (hư) quá!". Mẹ cũng thấy vậy, nhưng mẹ ra chiều rất thông cảm "Tội nghiệp, chắc thằng bé nằm trong đó chật chội quá!". Thế là mình thay đổi thái độ hẳn. Mình đã nghĩ đến chuyện nằm một mình ở một nơi tối tăm và chật hẹp, thật là một điều đáng sợ! Tự dưng, mình thấy thương nó lắm, thiệt tình là thương lắm lắm!

Một ngày nọ, mình hỏi mẹ "em Thỏ ở chuồn hả mẹ?". Mẹ ừ, em Thỏ ở chuồn.

Thế thì không được rồi. Em Thỏ hẳn phải lạnh lắm. Mấy hôm trở trời, mình phải mặc đến mấy cái áo mà còn thấy lạnh. Nghe loáng thoáng mẹ bảo với ngoại là sẽ đi mua sắm gì đó để chuẩn bị đón em Thỏ, mình vội vàng lên tiếng "Mẹ mua quần áo cho em Thỏ pặc (mặc) đi, giống bé Trà nhè!". Mẹ đồng ý liền, còn tin cậy giao mình lựa đồ cho em Thỏ nữa. Những chiếc áo nhỏ bé với những chiếc nút như là hạt đậu. Mẹ kể ngày xưa mình cũng đã từng mặc những chiếc áo giống như thế. Điều đó khiến mình cảm thấy mình với em Thỏ thật là gắn bó.

Có lần mẹ hỏi "con nghĩ em Thỏ sẽ bú sữa gì?". Mình bảo, "Trà bú sữa bột rồi, em Thỏ chỉ bú sữa chăm phần chăm thôi". Đó là cách mình gọi một loại sữa hộp của Dutch Lady. Sữa chăm phần chăm rẻ tiền hơn, không ngọt và béo như sữa bột, thành phần dinh dưỡng cũng không thể so sánh với sữa bột. Mình nghĩ, với em Thỏ như vậy là... được rùi!

Nhưng sau hôm tự tay chọn đồ cho em Thỏ mặc, mình đã nghĩ khác. Mình đã hình dung ra một cậu nhóc bé bỏng như chính cái áo mà nó sẽ mặc. Cái áo còn bé hơn cả áo em Pooh. Nghĩa là nó phải bé hơn cả em Pooh. Tự dưng mình thấy nếu để nó uống sữa chăm phần chăm thì sẽ rất là tội nghiệp. Mình bảo với mẹ "Em Thỏ sẽ bú sữa mẹ nhé! Bú bên này nè, còn Trà sẽ bú bên này". Mẹ lăn ra như vầy nè!

Em Thỏ vẫn chưa có một cái tên đèm đẹp để làm khai sinh. Cách đây mấy ngày, mình thủ thỉ với mẹ: "Em Thỏ tên là Bình, nha, nha!". Mẹ ngạc nhiên: "Sao con nghĩ tới tên đó vậy?". (Quả thật, mẹ rất khó hiểu vì sao mình có thể biết một cái tên là "Bình", trong khi mình chẳng tiếp xúc với ai có tên đó cả). Đến tối, mẹ chat với ba chì, bảo "Trà muốn đặt tên em Thỏ là Bình". Ba cười ha hả "Ờ, được đó, chị em nó ghép lại thành Bình Trà cho zui". Haha, zui mà mặt mẹ như zầy nè

Rốt cuộc em Thỏ vẫn chưa có một cái tên, trong khi chỉ còn hơn 5 tuần nữa là em đã lóc cóc chui ra khỏi bụng mẹ rùi. Chị Hai của em í đang khó nghĩ lắm đấy. Hừ, ai bỉu mình làm chị Hai làm gì, nhỉ? Có ai giúp mình hông zậy nè????

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Ảnh: Mình và anh Tí, con của dì Hai đó. Mẹ bảo, em Thỏ lúc sinh ra còn bé hơn cả anh Tí nữa!

Người lớn thích xích mích




Hình như là vậy. Vì nhà tớ đông người, nên chuyện va chạm thỉnh thoảng vẫn có xảy ra. Những lúc ấy, mẹ đem tớ xuống phòng mẹ, mở ca nhạc cho tớ xem. Mẹ vặn volume to đến nỗi tớ không còn nghe thấy tiếng chén bát trong chạn khua lách cách nữa. Nếu tớ có bảo "ai đó đang mắng mỏ ai đó", thì mẹ tớ suỵt "Không có gì đâu con, mẹ nghĩ là nhạc rất hay đấy!"

Mẹ vẫn bảo đó là cuộc sống.

Mẹ vẫn bảo người ta hình thành kí ức từ năm lên ba tuổi. Nên tuyệt nhiên, mẹ không thích kí ức của tớ hằn sâu những mảnh vỡ từ cuộc sống mang đến.

Như cách đây vài ngày. Chén bát nhà tớ lại khua lách cách....Mẹ tớ lại mang tớ về phòng của mẹ....

Tớ nhìn thấy bà cô giúp việc khóc tức tưởi. Mẹ đã mời bà cô vào phòng, đưa gối, mền, và bảo bà ngủ trên giường của mẹ, trong khi bà một mực đòi nằm dưới đất. Đó là cảnh chưa bao giờ xảy ra trong nhà của tớ. Bà bảo, bà sẽ ngủ lại đấy một đêm, sáng hôm sau bà đi sớm, vì ngoài đường khi ấy đã rất vắng người. 11 giờ đêm rồi.

Mẹ tớ lặng lẽ gật đầu.

---------------------------------

Nhưng mọi việc đã thay đổi từ khi tớ nhìn thấy bà khóc.

Tớ đưa bàn tay bé xíu của mình lau nước mắt cho bà. Tớ đã nói gì nhỉ? Tớ đã nói một câu mà bà cô bảo, bà sẽ không bao giờ quên được:

_ Bà cô đừng đi đâu hết! Bà cô ở lại với bé Trà thôi. Ở lại đây nè, trong căn nhà màu vàng này nè.....

--------------------------------

Tớ đâu có biết, vì câu nói đó mà sáng hôm sau, bà cô vẫn bắt đầu ngày mới của mình bằng những công việc dọn dẹp, bếp núc, chợ búa....như những ngày bình thường.

Tớ cũng đâu có biết, câu nói đó đã khiến mẹ tớ cay mắt....

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Chờ đợi....

....Ngày con gặp mẹ....
....Vài tuần nữa thôi, mà dài như phải mấy mùa đông....


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Biết không, em đã từng rất không thích cái cảm giác chờ đợi. Kiểu như đang có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, thì bỗng dưng disconnect. Bên kia, một công cuộc sign in dài đằng đẵng, đầy cố gắng, và bên này, em đã quyết định tự ru ngủ mình bằng một cảm giác chờ đợi khác....Còn ấm áp hơn những gì đang diễn ra ngòai trời kia. (Hôm nay, em phải mặc cái áo ấm dày mua ở Bắc Kinh)

Là chờ đợi tháng 1 của chúng ta,
Trong một tư thế biếng lười và nhiều thỏa mãn như thế này đây....

Nhiệm vụ (bất) khả thi




Tất cả mọi người lớn trong nhà tớ đều thống nhất với nhau là sẽ giao cho tớ một nhiệm vụ cao cả. Tớ chưa biết phải đặt tên nhiệm vụ đó là gì. Chỉ biết công việc của tớ thế này:

1. Dì Hai: Trà ơi, con có biết chai dầu khuynh diệp của Tí đâu hông?

Tớ: Chai dầu đây nhè, trên đầu tủ nhè!

2. Ngoại: Trà có thấy khăn ngoại để đâu không con?

Tớ: Khăn ngoại trong phòng ó, treo ở cửa ó

3. Mẹ: Hổng biết cái nắp bình sữa đâu rồi ta?

Tớ: Nắp bình sữa trên bàn nhè mẹ....

Đại loại thế. Vì vốn dĩ tớ có một khả năng quan sát cực tốt và nhớ cực dai, nên cả nhà đều tin cậy tặng tớ biệt danh : chuyên gia kiếm đồ. Nghe chẳng có sang trọng tí nào cả! Nhưng tớ tự hào lắm, nhất là mỗi khi được khen "Trùi, giỏi vậy? Thế mà bà/dì/mẹ kiếm chẳng ra!". Tớ xem đây như là một công việc nghiêm túc và chuyên nghiệp (dù không được lãnh lương). Nên chỉ cần nghe đâu đó văng vẳng "có ai thấy (cái gì đó) ở đâu hông ta?" là tớ bật dậy như tên bắn. Điển hình là hôm qua, mẹ đang đi tìm "cái gì đó", trong lúc tớ nằm dài cho bà cô giúp việc mát xa.

Mẹ: Ủa, bình thường mình vẫn để nó ở đây mà?

Thấy mẹ cầm bình sữa, tớ biết ngay là mẹ muốn kiếm cái gì, vội vàng đứng dậy, phủi đít:

Tớ: Nó ở chong tôi- dét đó!

Mẹ:

Mẹ lật đật vô toilet kiểm chứng, thì đúng là nó đang nằm trên cái bồn rửa mặt. Bà cô giúp việc dùng xong, quên trả lại chỗ cũ mà để luôn trên í. Thiệt là hết chỗ nói!

(Mà các bạn đã đoán ra "cái gì đó" là cái gì chưa? Nói ra xấu hổ cho người lớn nhà tớ lắm í, đó là... cây súc bình sữa của tớ! Hừ.....)

--------------------------

Nhưng không phải lúc nào chuyên gia kiếm đồ cũng thành công. Có khi, tớ thiệt tình là bó tay, không cách gì tìm ra được. Không lẽ tự nhận là mình không hoàn thành tốt nhiệm vụ? Thế là những lúc ấy, tớ cứ thản nhiên thôi "Cái đó Trà dục dồi...."

Tivi nhà tớ xài 2 cái rì mót, 1 lớn, 1 nhỏ. Có lần bà ngoại cần tìm cái nhỏ để chuyển kênh, bà bảo tớ tìm. Tớ tìm một lúc thì ra được cái lớn, tớ mừng lắm:

_ dại xài cái dì- mót lớn này nhè, đừng có xài cái nhỏ.

_ Nhưng ngoại đang cần cái nhỏ mà?

_ Cái nhỏ dỏm lắm, bà dại xài cái lớn này thôi!

_ Nhưng....

_ Cái nhỏ dỏm quá nên Trà dục dồi!

Bó toàn thân luôn!

--------------------------------

Cái ảnh này hiện đang nằm trên desktop của mẹ tớ. Mẹ đang làm báo Xuân nên để đấy cho nó có không khí 1 tí. Share với ba chì và các bạn nhè!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Sáng nay lạnh.




Lạnh quá. Cứ thích cuộn mình trong phòng, nghe đi nghe lại những bài hát mà chồng cài sẵn trong máy đến thụôc lòng. Nhận được tin nhắn của Thùy. Buồn. Như đánh rơi một cái gì đó. Trong thời điểm này thì tin nhắn đó hoàn toàn là không nên biết! Tin rằng mình sẽ bị ám ảnh bởi nó, ít nhất là trong suốt một ngày hôm nay.

Bỏ mọi thứ đi.
Đi.
Mà chẳng biết đi đâu.
Lang thang. Sếp gọi, đòi một mẩu quảng cáo gửi cho đài truyền hình. Việc của mình có phải là ngồi viết quảng cáo đâu? Rất chán, nhưng vẫn uể oải bật laptop. Không thể thoát ra khỏi nó lúc nào ư? Công việc ấy, mình ghét nó quá!

Ngồi táy máy picasa. Thú thật là chưa từng sử dụng nó, chưa từng biết nó là cái gì, nhưng thấy chồng cài sẵn thì cũng lôi ra nghịch thử. Sản phẩm của 30 phút khám phá đây..........

Photo Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at Photobucket


Có thể là chưa đẹp lắm, nhưng so với những cái ảnh gốc thì nó đã lung linh hơn rất nhiều. Như vậy có nghĩa là mình cũng đã biết sử dụng picasa? Chỉ trong 30 phút và những cú click...

Huống gì, mình còn cả đời để có thể làm mới mọi thứ. Không nghĩ đến tin nhắn kia nữa. Không bao giờ thích làm cho mình buồn. Không thích cái kiểu tự hành hạ bản thân một chút nào. Nhất là mình còn nhiều khả năng thay đổi cuộc sống này theo như ý mình mong muốn.
------------------------------------------------------

Lại tiếp tục táy máy, tìm được bài này, mình viết cách đây khỏang 3 tháng. Đọc xong thấy hợp với tâm trạng mình lúc này thế......

------------------------------------------------------

Khi bạn có thai, những cung bậc cảm xúc của bạn cũng bị thay đổi. Lạ lùng lắm, bạn dường như không còn là bạn của những ngày cũ kĩ kia nữa. Cái cảm xúc rõ rệt nhất mà tôi nhận thấy, chính là từ bàn tay mình, trái tim mình. Nó trở nên lạnh lẽo một cách bất thường...


Tôi nhớ vài tuần sau khi có thai, không hiểu làm cách gì mà sếp biết được, gọi lên phòng và hỏi:


_ Em thế nào rồi? Cho chị biết kế hoạch của em đi!


_ Em đang có thai. Kế hoạch của em sẽ là a,b,c....


Tốt. Mọi thứ tốt. Tôi khá khỏe mạnh ngay cả khi đang mang thai (ít ra bề ngoài là như thế) nên tạo được sự yên tâm cần thiết về mình cho người đối diện. Tôi vẫn lao vào làm việc như thể cái bụng mà mình sẽ phải vác trong suốt 9 tháng 10 ngày chả có kí lô nào cả! Tôi vẫn đi rất nhanh, theo thói quen. Vẫn ăn uống bình thường, vẫn sinh hoạt đều đặn. Và thậm chí, có khi còn quên mất là mình đang mang thai nữa.Chỉ nhớ ra rằng mình đang mang thai khi cái đầu mình quá lạnh. Đến mức chính tôi cũng không thể nào chịu nổi!


Lâu rồi tôi không khóc. Có những khi cảm xúc thật đầy thì cũng hoàn toàn có thể control được. Tự dưng biết cách nuốt nước mắt, giỏi lắm, chẳng sách vở nào dạy cả! Không phải là cố gắng kiềm chế, khi không nó thế thôi.


Thời gian này, tôi rất ngại tiếp xúc với những người quen. Sợ cái lạnh từ mình sẽ làm đóng băng người khác mất thôi.


Tôi cũng không còn hứng thú khi đọc được một quyển sách hay, nghe một bài hát mà mình vốn yêu thích….Cái thứ cảm xúc đặc quánh ngày xưa trốn đi mất rồi…


Những ngày này…tôi thấy mình … lạ lùng.


Hình như mọi thứ đang trở về số không, với những quan tâm từ người khác mà tôi vẫn làm như là không hề có thật.


Mặc dù vẫn biết ơn những người nhường ghế cho tôi trên xe bus, vào những ngày tôi không thích phải đi xe máy đến cơ quan. Biết ơn cô bạn phòng kĩ thuật đã giúp tôi chuyển bài cho họa sĩ, nhà in, phòng montage, vì sợ tôi phải di chuyển quá nhiều…Biết ơn chồng 12 h đêm lụi cụi xào cho tôi một đĩa mì thơm phức…Biết ơn con gái ngày nào cũng nhắc “mẹ uống huốc cho em bé hỏe!”.


Tôi biết ơn cả một nhân vật tôi gặp trong buổi họp báo cách đây 1 tuần. Khi trông thấy tôi bên ngoài thang máy, rất cố gắng rượt theo tôi chỉ để hỏi một câu “Em đang có em bé hả Xuân?”


Vì nhân vật ấy đã cho tôi cái đầu lạnh lùng của tôi một chút ít cảm giác buồn cười, khi tôi nhoẻn miệng bảo “Vâng, cám ơn anh. Em đang có thai, dù em không phải là Xuân!”


Cửa thang máy lặng lẽ đóng lại, còn lạnh lùng hơn cả tôi lúc đó..

----------------------

Hôm nay lạnh. Thật. Lạnh quá!




Entry chủ yếu khoe hình




Tình hình là bạn ấy diễn xuất còn pro hơn cả những gì mẹ có thể tưởng tượng. Shoot này còn có thêm một nhân vật nữa chụp cùng, nhưng vì giữ bí mật cho công việc nên mẹ chưa thể show public lúc này được.

Là loạt ảnh mà mẹ phải tức tốc đi rửa để đem về khoe bà ngoại và ông bà nội.

Là loạt ảnh có thể khiến mẹ tủm tỉm cười suốt ngày mỗi khi kéo lên kéo xuống cửa sổ màn hình để "ngắm cho đỡ nhớ"

Là loạt ảnh mà mẹ rất muốn share cho ba xem, để ba được lây từ bạn- sự phấn khích, như mẹ.

Là loạt ảnh có thể vực mẹ dậy trong chính lúc mẹ cần quá nhiều động lực để vượt qua giai đoạn này.

Hic, cố gắng xong báo xuân càng sớm càng tốt, mẹ sẽ bàn giao công việc và ở nhà với hai chị em những 4 tháng.... Nghĩ đến đã thấy sướng rơn cả người!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Xem loạt ảnh này trên máy, bạn Trà gật gù: "Mẹ, bé Trà chẹp chẹp..."

Chẹp chẹp...Hình như tự tin cũng có di truyền ta ơi..........

Dạ thưa, hôm nay tớ tròn 31 tháng!




Nên tớ mặc áo dài cho nó chững chạc, hí hí....

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Nhưng hình như cái sự chững chạc không hợp mấy với dáng tớ, thế nên tớ tuy có chút diễn xuất trước ống kính, nhưng xin phép vẫn được là chính mình!
Photo Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at Photobucket
Đấy, tớ đấy ! 31 tháng, nhưng vẫn trẻ trung xinh xẻo, dù chị Hạnh-mẹ tớ đã cố tình cho tớ diện áo dài trong lúc chị ấy diện quần short như teen, nhằm mục đích cân bằng tuổi tác. 31 tháng, tớ lộ nguyên hình là một cô gái chân dài lắm mưu, nhiều kế và tật xấu thì không thể đếm xuể.

1. Hôm nay ạ, tớ mải chơi nên vừa chạy xe lắc vừa tè thẳng một bãi lên xe. Chị mẹ xù lông giận dữ đến mức tớ chẳng dám nói gì, chỉ biết líu ríu đi vào toilet rửa ráy sạch sẽ, trong lúc chị ấy dọn dẹp mọi thứ phiền phức của tớ trước đó. Xong, tớ ôm chị, hôn lên bụng chị (chị ý thích vậy lắm!), và bảo:

Bé Trà hư quá à. Mẹ thương Trà, đừng giận Trà nữa. Trà hông đái dầm làm mẹ giận nữa, hông làm mẹ buồn nữa. Nha, nha, nha....


Hí hí...Phụ nữ dễ xiêu lòng nhỉ các bạn nhỉ?

--------------------
2. Cũng hôm nay nhé, tớ đã tra tấn mẹ tớ bằng 1 câu mà anh Nhím nếu có nghe được, hẳn sẽ khóc huhu.
Sáng, tớ tỉnh dậy đã sực nhớ đến hình tượng ấy, tớ bảo "mẹ ơi, anh Nhím ở chuồnnnn". mẹ tớ suỵt "Đừng nói thế, anh Nhím mắc cỡ đó!". Nhưng tớ vẫn "Anh Nhím ở chuồn. Trà thấy anh Nhím ở chuồn mà!" Và 5 phút sau, và 10 phút sau, và 1 tiếng sau, vẫn "Anh Nhím ở chuồn". Trước khi ngủ trưa "Anh Nhím ở chuồn". Sau khi thức dậy "Anh Nhím ở chuồn". Đi ăn tối
"Anh Nhím ở chuồn". Trong lúc xem phim "Anh Nhím ở chuồn". Đang ngồi cắt giấy "Anh Nhím ở chuồn""..... Trước khi viết entry này "Anh Nhím ở chuồn". Mẹ tớ không biết vì sao ấn tượng ấy lại mạnh mẽ với tớ đến thế. Nhưng thật sự là, trông thấy một đứa con trai ở chuồn có vẻ ngộ nghĩnh lắm. Tớ cứ cười ha ha ha mà quên mất chính tớ cũng đang... ở chuồn

(Mở ngoặc thêm cho hiện tượng này: thì là hôm qua, hai anh chị có đi chụp hình với nhau. Kết thúc 1 shoot phải thay đồ khác =>mỗi em đều phải trong tình trạng nude khoảng 1 phút. Ôi, 1 phút còn có thể thay đổi cả 1 lịch sử, đừng nói là 1 hình tượng nhé! Nên mẹ rất là thương anh Nhím!)

----------------------------------------

3. Một tật xấu khác nữa, cũng mới phát hiện hôm nay (lại là hôm nay!). Tớ đi lễ với mẹ, trộm ngắm một anh ở bàn bên cạnh. Anh ý đang... cởi áo. Sao lại có người tự nhiên như cây cỏ thế nhỉ? Tớ khều mẹ: "Mẹ ơi, cái anh mặc áo màu cam ý, chấu quắc à!"


Mẹ tớ ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh. Xác nhận là body anh ý có hơi tăm một tí. Thế nhưng mẹ lại bảo "ơ mà đó là chuyện của người ta, con để ý làm gì?".

Ờ, tự dưng để ý làm gì nhỉ, biết chiết liền á!
Đã nói là dạo này tớ lắm tật xấu mà lại!