Mẹ có chung thuỷ không?

Mẹ đã bỏ thói quen (hay tật xấu) rung động trước vẻ đẹp của một chàng trai kể từ khi gặp được người đàn ông của mình.

Sẽ rất là trung thành với sự thay đổi đáng iu ấy....

Cho tới ngày mẹ nhìn thấy hắn....

Photobucket

Hắn! Phải, là chính hắn, một chàng trai trẻ, đã khiến mọi giác quan của mẹ bị đánh thức.....

Mỗi ngày, mẹ lại tìm thấy những điều lung linh trên gương mặt baby của hắn

Như một ngày, hắn cười với mẹ bằng đuôi mắt, mẹ mới nhận ra mắt hắn rõ ràng là hai mí

Photobucket

Như một ngày, trò chuyện với hắn, mẹ mới nhận ra cái miệng của hắn hồng hồng chúm chím như cô bé Mắt Xanh trong truyện Cuộc phiêu lưu của Mít Đặc và các bạn

Photobucket

Cái mũi của hắn khi nhìn nghiêng thì thật là cao!

Photobucket

Và thậm chí khi hắn nhíu mày (thường xuyên), mẹ vẫn thấy có điều gì đó thật là... gợi cảm

Photobucket

Có thể hắn chẳng phải một chàng trai thật sự đẹp đẽ, nhưng hắn đã khiến mẹ... động lòng yêu mất rồi.

Còn bởi vì hắn và người đàn ông của mẹ... hoàn toàn là bản sao của nhau!

PhotobucketPhotobucket

Hoàn hảo đến khó tin!

Thế thì, yêu hai người đàn ông cùng một lúc, có bị đánh giá là thiếu chung thủy không nhỉ?

Ông trời gầm và mẹ tồ




Sài Gòn bắt đầu mưa rùi đấy!

Mưa mang "Ông trời gầm" đến, và mẹ tớ bắt đầu thắc mắc:

_ Trà nè, con có biết tại sao ông trời gầm không?

Mẹ tớ thật tội nghiệp! Cái gì mẹ cũng muốn biết tại sao và toàn phải đi hỏi tớ, mà lại là những câu hỏi khiến tớ phải suy nghĩ lung lắm kìa!

Tớ suy nghĩ một lúc rồi bảo:

_ Ông trời gầm á hả mẹ? Là vì... vì...vì...ổng bị....lung tung nên ổng gầm ớ!

Mẹ tớ không chịu lý do tớ đưa ra, mà tớ cũng thấy nó hơi kì cục nên chữa lại:

_ Hay là vì ổng bị....Hay ổng bị.... chị của ổng đánh ổng đau nên ổng gầm hả mẹ?

Mẹ tớ nói "thôi, con thử suy nghĩ thêm đi, mẹ chả thích cái lý do bạo lực ấy tí nào!"

(Đăm chiêu) _ Ừm, hay là ổng bị té ta?

(Nhíu mày) _ Hay ổng bị trúng gió? (dạo này thích dùng cái từ "trúng gió" lắm í)

(Hớn hở) _ Hay ổng.... mắc ỉ?????

"Thôi thôi"- mẹ xua tay- " mất zệ sinh quá đi! Con cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời cho mẹ biết cũng được. Nói một hồi lại nói linh tinh lang tang!"

Tội nghiệp mẹ thật, tớ càng nghĩ càng thấy mình cần phải có nghĩa vụ đi tìm câu trả lời cho mẹ, kẻo mẹ cứ thắc mắc hoài, ra đường không biết gì người ta lại cười cho. Cuối cùng, tớ đã nghĩ ra được một cách:

_ Mẹ à, để ngày mai Trà qua nhà Ri, Trà hỏi mẹ Ti là "tại sao ông trời gầm?", rồi Trà về nói lại cho mẹ nghe nha!

-------------

Hic, đến bây giờ bạn Trà vẫn tin rằng mẹ bạn tồ đến mức chẳng biết vì sao ông trời lại gầm đó! Thương mẹ chưa!

Về em

Tình hình là bạn Bảo Nguyên đã lắm chuyện lắm rồi. Bà ngoại bảo hai chị em nhà này nói thay cho ba mẹ chúng. Ba mẹ hai bạn nổi tiếng kiệm lời, (tin không, tin không?), đặc biệt là mẹ bạn, mẹ bạn là người.... ít nói nhất quả đất!

Vì mẹ bạn ít nói như vậy nên tất nhiên là bạn Bảo Nguyên toàn phải... độc thoại. Có khi thấy tội nghiệp quá thì mẹ mở ti vi lên cho bạn nói chuyên với.... mấy cô chú phát thanh viên. Chỉ phút chốc, nhà biến thành buổi họp chợ. Mà kì lạ, chưa có một thứ âm thanh nào quyến rũ mẹ đến như vậy. Chỉ là tiếng nói ê a của một cậu bé với cái thế giới mà nó đang khám phá.

Nhưng mẹ không tham gia vào thế giới ấy. Kiểu như không dám chạm tay vào thủy ngân vì sợ nó vỡ ra thành hàng trăm hạt li ti tròn trĩnh. Mẹ chỉ thích ngắm nhìn bạn ê a thôi. Cố gắng đoán xem bạn đang nghĩ gì, nói gì, về điều gì....Tất nhiên sau này, khi bạn lớn lên, bạn biết nói, bạn có nhu cầu được trò chuyện, thì mẹ sẽ phải đối thoại với bạn khi bạn cần được đối thoại. Nhưng nhất thiết phải có những khoảng thời gian như thế này, để mẹ còn học cách lắng nghe bạn nữa....

Muốn viết thật nhiều về Bảo Nguyên, về khoảng thời gian vừa rồi- nhanh như một cái chớp mắt, chẳng mấy chốc mẹ lại phải trở về với công việc và bộn bề lo toan đời thường. Nhưng cứ ngồi vào máy tính là mẹ lại không viết được nữa, có thể vì niềm vui khi có con vẫn còn quá nhiều âm ỉ, có thể vì nỗi lo lắng (nhiều hơn) khi có con vẫn còn ám ảnh mẹ đến tận bây giờ. Mẹ chỉ có thể cô đọng những gì muốn viết bằng một câu thế này: mẹ hạnh phúc. Chẳng có giấy bút nào viết được chữ "hạnh phúc" rõ ràng bằng niềm hân hoan của mẹ khi được ở bên cạnh các con.

Như thế này này....

PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket

( Hí hí, thật ra là chỉ muốn khoe hình)

Nịnh lộ




Thế này thì có phải là nịnh lộ (tức nịnh không biết cách... che đậy) không?

_ Bà ngoại đẹp quá! Cái gì của bà ngoại cũng đẹp hết!

Đó là câu tớ thuộc nằm lòng mỗi khi cần bà ngoại giúp đỡ một chuyện gì đó cho mình. Ôi, bà ngoại bảo rằng tim bà mềm nhũn khi nghe tớ nói. Và thế là... bà chẳng từ chối tớ bất cứ việc gì cả!

Buổi tối, hai bà cháu ôm nhau ngủ. Tớ nghe tiếng con thằn lằn tặc lưỡi trên tường, sợ rúm sợ ró, vội bảo:

_ Ngoại xử con thằn lằn đi, bé Trà sợ quá à!

_ Thằn lằn hả? Đi! Nghe chưa! Thằn lằn đi đi!

Vậy mà nó đi thiệt. Tớ rất chi là yên tâm, cuộn mình vào lòng bà và bảo:

_ Có bà ngoại mình đây rồi, mình sợ chi!

Bà lại bảo tim bà sắp mềm nhũn ra rồi!

Biết là mỗi lần "nịnh lộ" như thế, bà sẽ rất thích, nên tớ thừa thắng xông lên: gọi bà là Mẹ- Mẹ ngoại!

_ Mẹ ngoại của con ơiiii!!!!

Tất nhiên, đến đây thì mẹ tớ bắt đầu phản ứng:

_ Này, con gọi Ngoại là Mẹ, vậy còn mẹ là gì hở?

_ Thì con gọi Mẹ là Ngoại!

(Đau đớn nhất là con mình gọi mình bằng...ngoại)

_ Oa, mẹ buồn cho coi! Thế ai là người đẻ ra con hử?????

Tớ vẫn:

_ Thì ngoại đẻ ra con ớ!

Mẹ tớ vẫn:

_ Thế còn mẹ? Mẹ đẻ ra ai?

Tớ (rất logic):

_ Mẹ đẻ ra em Thỏ chứ ra ai!

Đến đây thì mẹ tắt tịt. Bà ngoại tớ được một phen cười đau bụng, và chắc là tim bà cũng mềm nhũn nhũn luôn òi.

Nhưng phải đến mẩu đối thoại này, mẹ tớ mới gán cho tớ cái tội "nịnh lộ"

_ Bé Trà thương ngoại lắm ớ!

Ngoại (sung sướng):

_ Thiệt hả? Thương nhiều hông?

_ Thương thì phải thương nhiều chớ, thương ít ngoại mình buồn xaooooo!!!!

Thôi, mẹ thua!

Tớ và Ri




Hai chị con cậu Hai nhìn ảnh tớ và Ri, hỏi tớ:
"Ủa? Sao Trà chơi với Ri mà hổng uýnh lộn?"
Hic, làm như là tớ thích uýnh nhau lắm í. Ri bé như cái kẹo, có ai nỡ làm đau một cô gái bé như cái kẹo không? Thế mà cũng hỏi!



Lần đầu tiên Ri đến nhà tớ chơi, đấy cũng là lần đầu tiên bọn tớ gặp nhau, tớ một mực gọi Ri là "chị". "Chị Ri", thế đấy! Mẹ ngạc nhiên, vì con quá lịch sự hả bé? Tớ chả biết trả lời sao nữa, nhưng Ri gọi tớ là "chị Trà Chữa", nên đương nhiên tớ cũng phải gọi Ri là "chị Ri" chớ!



Từ ngày chơi với chị Ri, tớ được...thả đi chơi nhiều hơn. Vì mẹ tớ với mẹ chị Ri cực hợp nhau ở một điểm: HAM ZUI!





Vì thế mà bạn đừng ngạc nhiên vì sao tớ với chị Ri có quá nhiều ảnh chụp chung với nhau đến thế!





Mẹ tớ bảo, lên ba tuổi, chúng ta đã bắt đầu hình thành kí ức.
Trong đó, kí ức dịu dàng và mềm mại nhất, dễ thương và ngọt ngào nhất, đeo đẳng và không thể nào thiếu trong cuộc đời mỗi con người...
Chính là kí ức đẹp về tình bạn.

Lại linh tinh lang tang




Dạo này ngôn ngữ của Trà bắt đầu loạn xà ngầu cả rồi. Mẹ đang đau đầu, cứ chống cằm si nghĩ: Mình phải làm sao? Mình phải làm sao? Xong, biết là có nghĩ cũng chả nghĩ ra được phải làm sao, mẹ quyết định quẳng đó đi, ko thèm nghĩ đến nữa. Xong, lại cứ bứt rứt: mình là mẹ mà, phải làm gì đi chứ? Rồi, có bứt rứt thì cũng chả biết phải làm gì nữa, lại quẳng đó đi. Xong, lại chống cằm si nghĩ, nhưng điều duy nhất nghĩ ra được là: hình như mình cũng đang loạn xà ngầu lên cả rồi!

Linh tinh lang tang- Sơ Cấp:



1.
Mẹ: Con đi ái chưa Trà?
Trà: Dạ roàiiiiii
Mẹ: Hồi nào?
Trà: Dạ hồi.... hôm quaaaaaaaaaa

(Dạo này nói chuyện sao hay kéo dài cả thước vậy hổng biết nữa!)

2.
Trà: Con đau chân chỗ này nè ngoạiiiii ơiiiiii
Ngoại: Đâu? Đưa ngoại coi!
Trà: Đây nèeeeee!
Ngoại: Con bị sao vậy?
Trà: Dạ, con bị...trúng gióoooooooo


Linh tinh lang tang- Cao Cấp:

3.
Cả nhà ngồi coi tivi. Ngoại hỏi:
_ Sao dạo này hổng thấy Mỹ Tâm đâu nữa há?
Trà (rất nhanh nhảu...đoảng):
_ Mỹ Tâm á hả? Mỹ Tâm.... đang ngủ ở dưới với ba chì đó!

(Mẹ xỉu áááá....)

4.
Mẹ Cherry đang dáo dác tìm Cherry. Trà đang đứng xớ rớ ở đó nên mẹ Cherry hỏi ngay:
_ Con có thấy Ri đâu hông Trà?
Trà (lại nhanh nhảu...đoảng):
_ Dạ có, Ri ở ngoài đường ó, bị người ta bắt đi mất tiêu luôn òi ó!

(Mẹ Ri có muốn xỉu chưa?)

Tất cả những câu linh tinh lang tang kể trên, bạn đều nói bằng một giọng điệu rè rè, đều đều, và nghiêm túc hết sức có thể.
Túm lại là: mẹ nên để mọi thứ ở ngoài tai hay kêu bạn lại rủ rỉ trò chuyện? Chỉ sợ trò chuyện với bạn một hồi, mọi người phải đưa mẹ đi cấp cứu vì tụt huyết áp mất thôi!


Chơi chữ




Bạn Trà rất chi là thích chơi chữ.

Bạn nổi tiếng là chẳng sợ ai. Hổm rày có cậu Hai (anh họ của mẹ) và hai chị (con của cậu Hai) ở lại nhà mình. Rõ ràng là từ khi có cậu, bạn bắt đầu biết nơm nớp sợ mỗi khi cậu tằng hắng "ừm, đứa nào quậy đó?". Bạn cứ thế mà riu ríu làm theo lời cậu, nghĩa là ngừng tất cả các trò nghịch phá của mình lại. Bạn bảo với mẹ:

Trà không sợ ba chì đâu. Trà chỉ sợ ba chị thôi!

( Mở ngoặc: Ba chì: ba của bạn, Ba chị: ba của hai chị)

Nhưng lúc đó mẹ vẫn chưa để ý là bạn thích chơi chữ. Cho đến một hôm....

Bà ngoại gọi em Thỏ:

"Cậu ba ơi, cậu ba uống sữa chưa?", "Cậu ba đi ngủ nha", "ngoại tắm cho cậu ba nghen!", v...v...

Bạn Trà nghe thấy thế liền bảo:

_ Cậu này là cậu má chứ hổng phải cậu ba đâu! Bé Trà thích gọi là cậu má lắm ó!

Từ đó, bạn toàn gọi em bạn là "cậu má"

Rồi một ngày nọ, mẹ nghe bạn bảo với hai chị con của cậu:

_ Hai chị đi tắm chưa? Tui đi tắm đây!

Hả? Ai là tui vậy?- Mẹ ngạc nhiên không hiểu ở đâu ra cái danh xưng lạ lùng đó.

_ Tui nè- bạn vừa chỉ vào mình vừa giải thích- cái này là tui nè!

_ Ơ, mẹ không thích Trà tự xưng mình là tui đâu nhé!

Bạn làm thinh. Một lúc sau, chạy lại ôm cổ mẹ, nói: "Vậy thì Trà sẽ xưng là Bé Tui nha mẹ! Bé Tui chứ không phải là tui mẹ không thích đâu!"

Ai đến nhà này mà nghe "bé tui" với lại "cậu má" thì cứ như là từ trên trời rớt xuống. Thua bạn luôn!

Thêm một chuyện- cũng từ việc sử dụng ngôn ngữ tuỳ tiện của bạn mà ra, cần tham khảo ý kiến của các cô chú lắm đây.

Hôm M2 của anh Nhím và mẹ Cherry đến nhà chơi, ba chì tặng mỗi nhà 2 cây bút có logo trường ba đang học làm kỉ niệm. Trên đầu cây bút của 3Đ (anh Nhím) và ba Hiếu (Cherry) còn có một sợi dây dài lòng thòng để đeo vào cổ. Bạn ngắm nghía sợi dây ấy một hồi rồi phán một câu:

_ Của ba Hiếu sao dài dữ zậy chời ơi chời?

Hic, nếu là mẹ, các cô chú sẽ xử vụ này thế nào ạ?

--------------------------

Bonus thêm vài bức ảnh M2 chụp bạn í hôm chủ nhật vừa rồi ở công viên Gia Định (thanks chị). Gần 400 tấm gồm cả ảnh Nhím, Trà, và Cherry, đang không biết làm sao mà bê hết lên blog đây nè...

Diễn viên nghiệp dư




Buổi tối, mẹ xếp đồ cho bạn. Đồ đẹp, mẹ treo lên móc và cất vào tủ riêng. Điều đó làm bạn hài lòng lắm lắm. Bạn gật gù:

_ Mẹ để dành đồ đẹp để mai mốt bé Trà đi đóng tivi nha mẹ!

Bạn thích lên tivi lắm. Một số hình ảnh có thể gửi đi casting cho các bộ phim:

Phim "Cưng ơi, em đã thu nhỏ các con"

Phim ca nhạc "Tóc gió thôi bay"

Phim "Hoa cúc vàng"

Phim "Trái tim mùa thu"

Phim... "Mười"

Phim "cô nàng đanh đá"

Phim "Ghen"

Phim "Cái chết của con thiên nga"

Phim "Chiếc bánh ngọt ngào"

Phim "Đi tìm dấu vết"

Các cô chú bỏ phiếu cho bạn bằng comment nhé!