
Một đứa trẻ lên hai vòng tay cám ơn một ai đó, và được khen rằng "Con thật lễ phép". Mẹ hãnh diện chứ, sung sướng chứ, nhưng... Mẹ dạy con câu "cám ơn", và "xin lỗi" không chỉ vì những lời khen ấy đâu, Trà ạ!
Lần đầu tiên Trà Sữa biết khoanh tay "ạ" là lúc con chưa đầy 1 tuổi. Đó là khi Trà Sữa muốn lấy một bạn gấu bông trên kệ. Mẹ bảo, "con ạ đi rồi mẹ cho". Trà Sữa vòng tay "ạ" rõ to trong sự ngạc nhiên và phấn khởi của mẹ. Lần đầu tiên nào của Trà, mẹ cũng nhớ như in thế đấy.
Kể từ đó, Trà Sữa bắt đầu "ạ" nhiều hơn. Là những khi bạn cần ai đó làm một điều gì đó cho mình. Bạn muốn ăn, "ạ" mẹ. Bạn muốn chơi bóng, "ạ" ba. Bạn muốn xem tivi, "ạ" ngoại. Có ai nghe Trà "ạ" mà lại không mềm như bún? Thế là, mọi yêu cầu của Trà đều được đáp ứng. Tiếng "ạ" của bạn lúc này khác nào một mệnh lệnh, dù rằng nó rất ngọt ngào, ngọt đến mức mọi người đều thực hiện nó một cách tự nguyện. Ai cũng nghĩ "con ngoan thế mà, tính toán làm gì..."
Cho đến một hôm, mẹ quyết định làm một "phép thử" với câu cám ơn của bạn. Mẹ không bảo "ạ đi rồi mẹ cho bánh nữa", mà mẹ cho bánh rồi mới bảo bạn "ạ". Dĩ nhiên là bạn không thèm "ạ", vì lúc này bạn đã có bánh trong tay. Điều đó làm mẹ vô cùng lo lắng. Phải, chính mẹ đã làm con hiểu sai cái ý nghĩa của câu cám ơn mất rồi!
Mẹ kể cho con nghe chuyện này nhé. Mỗi chiều thứ 3, mẹ ngồi duyệt bài với các cô chú phòng kĩ thuật. Sau khi duyệt trang cuối cùng, bao giờ mẹ cũng đứng dậy và cám ơn người đã giúp mẹ xem từng trang trên máy tính. Họ tròn mắt nhìn mẹ, "ơ, sao lại cám ơn, đấy là công việc của bọn tôi mà?". Ơ, mẹ cũng ngạc nhiên lắm, vì sao họ không nhận lời cám ơn của mình nhỉ, mình thật lòng biết ơn họ đã giúp công việc của mình trôi chảy hơn mà? Nghĩ vậy thôi, mẹ cũng chẳng nói ra. Nhưng từ đó, mỗi lần gặp cô chú phòng kĩ thuật, mẹ đều nhận được những nụ cười thiện cảm. Cô gái duy nhất trong phòng thì xem mẹ như một cô bạn gái có thể chia sẻ được. Sau này mẹ mới biết, chính câu cám ơn ngay từ hôm đầu tiên làm việc với nhau đã khiến họ thấy công việc của mình thật ý nghĩa. Mọi người tự tin hơn rất nhiều. Còn mẹ thì chỉ mất một câu cám ơn mà nhận lại được quá nhiều thứ.
Có những câu cám ơn bị hồ nghi. Khiến mẹ buồn. Là những câu cám ơn khi thốt ra, người ta bảo mình thật khách sáo. Là những câu cám ơn mà người ta cho là không cần thiết phải như vậy. Là những câu cám ơn khiến người nhận nó phải cười gượng gạo. Có thể bởi vì cái cảm giác hàm ơn hay bị hàm ơn làm người ta khó chịu. Những lúc ấy, mẹ chỉ mong muốn một điều, ước gì, mọi lời cám ơn đều thật lòng, thật lòng ở cả những người nhận nó.
Thế đấy, ý nghĩa của câu cám ơn, chỉ đơn giản là thật lòng biết ơn một ai đó đã làm gì cho mình. Một cô gái cám ơn một chàng trai vì anh đã yêu thương cô. Ngay cả khi tình yêu đó không còn, thì cô vẫn cám ơn vì những gì mà họ đã từng có. Đấy là thật lòng. Mẹ đang nghĩ một ngày nào đó, con cám ơn mẹ đã viết nhật kí cho con, dù mẹ sẽ nói "mệt quá, có vậy cũng cám ơn!", nhưng trong lòng mẹ sẽ ấm áp lắm, ấm áp ngay từ lúc mẹ gõ những dòng này kìa, con gái à....

Màn trình diễn thời trang của bạn Trà Sữa với phần tài trợ trang phục của cô Khủng Long. Bạn Trà đã cám ơn cô chưa nhỉ?









































