![](http://a367.yahoofs.com/blog/49af6f5ezf77a4390/9/__sr_/c174.jpg?mgI4rJKBPlMl1SjH)
Một đứa trẻ lên hai vòng tay cám ơn một ai đó, và được khen rằng "Con thật lễ phép". Mẹ hãnh diện chứ, sung sướng chứ, nhưng... Mẹ dạy con câu "cám ơn", và "xin lỗi" không chỉ vì những lời khen ấy đâu, Trà ạ!
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04649.jpg)
Lần đầu tiên Trà Sữa biết khoanh tay "ạ" là lúc con chưa đầy 1 tuổi. Đó là khi Trà Sữa muốn lấy một bạn gấu bông trên kệ. Mẹ bảo, "con ạ đi rồi mẹ cho". Trà Sữa vòng tay "ạ" rõ to trong sự ngạc nhiên và phấn khởi của mẹ. Lần đầu tiên nào của Trà, mẹ cũng nhớ như in thế đấy.
Kể từ đó, Trà Sữa bắt đầu "ạ" nhiều hơn. Là những khi bạn cần ai đó làm một điều gì đó cho mình. Bạn muốn ăn, "ạ" mẹ. Bạn muốn chơi bóng, "ạ" ba. Bạn muốn xem tivi, "ạ" ngoại. Có ai nghe Trà "ạ" mà lại không mềm như bún? Thế là, mọi yêu cầu của Trà đều được đáp ứng. Tiếng "ạ" của bạn lúc này khác nào một mệnh lệnh, dù rằng nó rất ngọt ngào, ngọt đến mức mọi người đều thực hiện nó một cách tự nguyện. Ai cũng nghĩ "con ngoan thế mà, tính toán làm gì..."
Cho đến một hôm, mẹ quyết định làm một "phép thử" với câu cám ơn của bạn. Mẹ không bảo "ạ đi rồi mẹ cho bánh nữa", mà mẹ cho bánh rồi mới bảo bạn "ạ". Dĩ nhiên là bạn không thèm "ạ", vì lúc này bạn đã có bánh trong tay. Điều đó làm mẹ vô cùng lo lắng. Phải, chính mẹ đã làm con hiểu sai cái ý nghĩa của câu cám ơn mất rồi!
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04665.jpg)
Mẹ kể cho con nghe chuyện này nhé. Mỗi chiều thứ 3, mẹ ngồi duyệt bài với các cô chú phòng kĩ thuật. Sau khi duyệt trang cuối cùng, bao giờ mẹ cũng đứng dậy và cám ơn người đã giúp mẹ xem từng trang trên máy tính. Họ tròn mắt nhìn mẹ, "ơ, sao lại cám ơn, đấy là công việc của bọn tôi mà?". Ơ, mẹ cũng ngạc nhiên lắm, vì sao họ không nhận lời cám ơn của mình nhỉ, mình thật lòng biết ơn họ đã giúp công việc của mình trôi chảy hơn mà? Nghĩ vậy thôi, mẹ cũng chẳng nói ra. Nhưng từ đó, mỗi lần gặp cô chú phòng kĩ thuật, mẹ đều nhận được những nụ cười thiện cảm. Cô gái duy nhất trong phòng thì xem mẹ như một cô bạn gái có thể chia sẻ được. Sau này mẹ mới biết, chính câu cám ơn ngay từ hôm đầu tiên làm việc với nhau đã khiến họ thấy công việc của mình thật ý nghĩa. Mọi người tự tin hơn rất nhiều. Còn mẹ thì chỉ mất một câu cám ơn mà nhận lại được quá nhiều thứ.
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04658.jpg)
Có những câu cám ơn bị hồ nghi. Khiến mẹ buồn. Là những câu cám ơn khi thốt ra, người ta bảo mình thật khách sáo. Là những câu cám ơn mà người ta cho là không cần thiết phải như vậy. Là những câu cám ơn khiến người nhận nó phải cười gượng gạo. Có thể bởi vì cái cảm giác hàm ơn hay bị hàm ơn làm người ta khó chịu. Những lúc ấy, mẹ chỉ mong muốn một điều, ước gì, mọi lời cám ơn đều thật lòng, thật lòng ở cả những người nhận nó.
Thế đấy, ý nghĩa của câu cám ơn, chỉ đơn giản là thật lòng biết ơn một ai đó đã làm gì cho mình. Một cô gái cám ơn một chàng trai vì anh đã yêu thương cô. Ngay cả khi tình yêu đó không còn, thì cô vẫn cám ơn vì những gì mà họ đã từng có. Đấy là thật lòng. Mẹ đang nghĩ một ngày nào đó, con cám ơn mẹ đã viết nhật kí cho con, dù mẹ sẽ nói "mệt quá, có vậy cũng cám ơn!", nhưng trong lòng mẹ sẽ ấm áp lắm, ấm áp ngay từ lúc mẹ gõ những dòng này kìa, con gái à....
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04666.jpg)
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04670.jpg)
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04669.jpg)
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04668.jpg)
![Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket](http://i171.photobucket.com/albums/u302/hanhhuynhtra/DSC04676.jpg)
Màn trình diễn thời trang của bạn Trà Sữa với phần tài trợ trang phục của cô Khủng Long. Bạn Trà đã cám ơn cô chưa nhỉ?
32 nhận xét:
lúc 15:09 29 tháng 4, 2007
hinh nhu tu "cam on" & "xin loi" chua tro thanh thoi quen tot cua nguoi Viet. Nhieu dua tre con luon duoc day "cam on" tu nho?, o nha, trong truong hoc , nhung khi lon len, xa hoi it dung no, nen roi ai cung theo loi mon ay ;)
hihi uh nhi? , co MooN cung quen cam on me Tra da viet blog, da mo blog va chia se niem hanh phuc cua minh voi moi nguoi . Cam on me con Tra Sua nhe!!!
lúc 15:43 29 tháng 4, 2007
Một lời cảm ơn nữa từ cô dành cho bé Trà iu và mẹ bé nè! ^^ Cảm ơn vì Trà Sữa đã là 1 người bạn thân thiết của cô nghen!
Người Việt trẻ bây giờ đã biết ý thức về lời cảm ơn hơn ngỳa trc rất nhiều rồi.Và mong rằng mọi người sẽ quen với việc cảm ơn và nhận lời cảm ơn từ người khác. Để mỗi lời cảm ơn nho nhỏ thôi cũng mang lại cho mình nhiều điều.Giống như lời cảm ơn đã mang lại cho mẹ bé Trà vậy, đúng ko Chị.
Công nhận là Trà Sữa hơi bị có dáng làm người mẫu đó nha.Mặc sếc chy 1 tẹo tẹo thôi mà Trà nhở. ^^ Xinh lắm mà!! :X :X :))
lúc 16:13 29 tháng 4, 2007
Em nhớ khi đọc một quyển sách viết về Việt Nam của một tác giả người Nhật, ông ấy viết rằng người VN không có thói quen nói cám ơn khi nhận được điều gì đó mà thay bằng câu: "Em xin, cháu xin v.v..".Tuy rằng đấy cũng là cách tỏ lòng biết ơn nhưng quả thật người VN ít có thói quen nói cảm ơn.Ở Đức nơi em đang sống, người ta nói "Danke" (cảm ơn) liên tục, người khác đứng tránh đường cho mình đi, cảm ơn, mua hàng ở siêu thị, cảm ơn vì đã mua hàng,cảm ơn vì câu chúc,một lời khen..Người Châu Âu nói chung sống khá lạnh,nhưng không bao giờ tiếc lời cảm ơn hay xin lỗi..Sang đây em học được điều ấy, và lời cảm ơn đã như một phản xạ..Bé Trà yêu, bé lớn lên cũng đừng tiếc lời cảm ơn nhé!Chỉ là hai từ nhỏ, mà mỗi lần cho đi một lời cảm ơn, người ta như lại thấy cuộc sống cho mình thêm chút ơn.;)Chúc cả nhà Trà Sữa những ngày nghỉ thật dễ thương!:x
lúc 17:06 29 tháng 4, 2007
Ben nay chu "thanks" luon la cau cua mieng, nhung khi ve VN nhieu luc em lai quen mat "cam on". Entry nay khien em phai suy nghi. Cam on me Tra da chia se!
lúc 17:42 29 tháng 4, 2007
Cám ơn mẹ Trà đã mở lại blog cho Trà để những người quan tâm được vào thăm.Đó là 1 câu cảm ơn thực sự.
lúc 08:00 30 tháng 4, 2007
Trà sữa có một người mẹ rất tuyệt đấy!
lúc 08:34 30 tháng 4, 2007
Cái entry này gợi cho chú nhiều điều.
Về những Vô-Điều-Kiện bị hoài nghi (mà chú là bị cô Liên của cháu Trà hoài nghi hơn một lần).
Cảm ơn mẹ Trà, vì đã mở lại blog, để cho chú có chỗ mà ngắm cháu. :P
lúc 08:45 30 tháng 4, 2007
Chời chời ... cậu nì ... che bớt lại đê ... kéo cái dây áo lên đê ... ai lại để hở nửa ngực ra thế kia, cậu không biết quy định kiểm duyệt trang phục của ca sĩ người mẫu Việt Nam ah ...
Eo ui, cái hình cuối cùng của cậu thật là ... khiêu gợi nàm sao ...
Hehe ... cảm ơn cậu vì đã mặc bộ đồ này rất dễ thương ...
Yêu quá đi mất thôi :")
Nghỉ lễ vui nha cậu chụt chụt chụt moassssssskkkkkkkkkkkkkk
lúc 08:47 30 tháng 4, 2007
Êu, tớ thích cả cái ảnh thứ 3 lúc cậu ngồi bên cửa nhà nữa ... trông cute quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii :")
Mà nì, mấy cái shoot bên dưới, có phải mẹ cậu bắt cậu đi theo kiểu cat walk ko thía :D
lúc 08:49 30 tháng 4, 2007
Mà hình như nóng quá nên Trà bị rôm sẩy đúng hông cậu ... Tớ nhìn thấy da con bé cứ đỏ đỏ mà có cái hình thấy hình như cậu bôi phấn rôm Baby Jốn sờn cho Trà thì phải ...
Mùa hè nóng, hồi trước mẹ tớ hay cắt lát chanh rùi đắp lên người cho tớ á .. mát lạnh sảng khoái cực, lại đỡ rôm sẩy ...
Bữa nào cậu làm spa tại gia cho Trà đi :")
lúc 09:38 30 tháng 4, 2007
entry này hay lắm mẹ Trà ạ. Làm thế nào để ng khác k bảo mình khách sáo khi mở lời cảm ơn thực sự nhỉ?
Dzưng mừ Trà xếc sy quá cơ !! hihi
lúc 12:28 30 tháng 4, 2007
Tam anh cuoi cua ban Tra that la... dung kieu sieu mau nhe'. Hihi...
lúc 13:50 30 tháng 4, 2007
Thật lòng cám ơn mẹ Trà... Mẹ Trà biết rõ vì sao! :X Hun luôn hai mẹ con!
lúc 13:54 30 tháng 4, 2007
tớ thích cái ảnh cuối... đúng là cám ơn mẹ Trà mở lại blog.. để ngày ngày tớ lại thấy đc yêu thương hihi
lúc 16:21 30 tháng 4, 2007
cam on Me Tra Sua cung Tra Sua da cho b hoc duoc rat nhieu dieu day', dac biet la mo rong yeu thuong :*
lúc 16:41 30 tháng 4, 2007
Cam on ban Tra da mang den cho co niem vui khi doc blog cua ban Tra !
lúc 17:12 30 tháng 4, 2007
ui ui..>.<...xệ cả 2 dây luôn kà..thấy òi nha...^^
Cám ơn mẹ TS vì mỗi ngày e có thể vào đây cảm nhận dc t/y of mẹ,mà e đã từng có và nhìn thấy đâu đó những ngày xưa of mình...e cám ơn chị
lúc 17:34 30 tháng 4, 2007
Trà có năng khiếu làm người mẫu tương lai lắm nhá. Bác nhất định sẽ không bỏ xót màn trình diễn nào của con hết. Cảm ơn con đã luôn mang niềm vui cho ba mẹ, cho ông bà...cho cả những người bạn chưa từng gặp mặt như bác và chị pota...
lúc 17:49 30 tháng 4, 2007
cám ơn chị đã sinh Trà, cám ơn 1 sự vô tình mà em đã "tóm" được Trà,cám ơn nụ cười ấm áp củAa Trà......
lúc 18:17 30 tháng 4, 2007
hì hì, em họ của chị mILU cũng biết nói cảm ơn như bạn Trà đấy, em ý nói bằng tiếng Anh nhé, "Thank you!" ^^
lúc 18:54 30 tháng 4, 2007
ca'm on me Tra`...entries cu?a me se~ la` ha`nh trang cua di` Bi' day be' Muo'p, Kho? qua, Dua leo gi` da'y sau na`y!^^
lúc 19:16 30 tháng 4, 2007
Bạn Trà sếch chy nhá!
"Cám ơn" là một trong những câu cô thích nói nhất đấy Trà Sữa ạ!
lúc 19:43 30 tháng 4, 2007
Hihi, cô Liên thức khuya vậy à? Mẹ đánh đòn đấy! Trà thức khuya cũng bị mẹ đánh đòn suốt đấy!
lúc 19:44 30 tháng 4, 2007
Ôi cô Nước, cám ơn cô, thật lòng.
lúc 14:38 1 tháng 5, 2007
/all/: cám ơn các cô chú rất nhiều, vì đã chia sẻ với mẹ Trà câu chuyện cám ơn này, cám ơn vì đã khen Trà xinh, cám ơn vì đã...cám ơn mẹ Trà mở blog. Cám ơn vì những tình cảm thật lòng, ít nhất từ những gì mẹ Trà có thể cảm nhận được.
@ Singing in the rain: Ơ, cô Liên có đọc được những dòng này không nhỉ? Cô Liên đâu gòi, truy lùng cô Liên gấp ạ.
@ Bác Giang: Bác đã khoẻ hơn được chút nào chưa? Trà vui lắm khi thấy bác mệt vậy mà vẫn không bỏ sót màn trình diễn nào của Trà đấy.
@ Khủng Long: Ừ, cậu tinh mắt thiệt, Trà bị rôm đó cậu, bôi phấn thì đỡ hơn. Tớ chưa thử vụ xát chanh bao giờ vì sợ bôi vào sẽ xót lắm. Còn vụ biểu diễn catwalk là do cô ấy tự biên tự diễn đó, tớ chỉ làm nhiệm vụ cầm máy bấm liên tục thôi. Kể cả vụ sếch chy là cũng do cô ấy tự stylist. Chắc là bắt chước một người đấy.
lúc 17:22 1 tháng 5, 2007
hinh nhu nguoi mau nay bi ep buoc chup hinh ha ;)
lúc 17:58 1 tháng 5, 2007
cam on Me TS da viet nhung entry that y nghia. Cam on Pi vi nho Pi ma co biet blog cua TS
lúc 18:17 1 tháng 5, 2007
ui Trà Sữa mặc áo dây trình diễn thời trang trông cute quá. pink babe!
lúc 19:24 1 tháng 5, 2007
Trà ơi!
Trộm vía sao con mới 2 tuổi mà chân dài ngoằng ngoẵng xế.... (chắc là thừa hưởng gen chân dài của mẹ phải không?)
Cô biết con buồn về cái sự việc ầm ĩ của "hai người ấy", mặt con buồn rười rượi thế kia mà,.... nhưng buồn thì buồn, mình vẫn phải kéo áo lên, con nhé!
Thương con.
lúc 08:23 3 tháng 5, 2007
hàhà Trà khieu goi nhe', cai' tam' buog ca 2 soi day ao' lun kìa hĩhĩ
lúc 19:51 3 tháng 5, 2007
Tư` "cảm ơn", kết nối con người ta lại gần nhau hơn ....
lúc 18:16 4 tháng 5, 2007
Hôm nọ đọc entry này xong mà em không biết phải comment như thế nào mặc dù đồng cảm với mẹ Trà nhiều chuyện lắm. Tình cờ em chứng kiến một vài chuyện (nhỏ thôi) nên viết entry này thay cho comment mẹ Trà nhé!
Văn hóa xe buýt
"Lâu lắm rồi, mình mới có dịp đi làm bằng xe buýt. Chuyến xe từ nhà mình đến cơ quan lúc nào cũng đông nghẹt người. Lần nào cũng vậy, để chen chân lên được xe đã là một vấn đề, rồi lại phải chịu đựng sự khó chịu của nhân viên soát vé và một quãng đường dài nhiều khi phải chen chúc nhau mà đứng chứ đừng mong gì có chỗ để ngồi. Trên xe buýt lúc nào cũng hô hào khẩu hiệu "nhường chỗ cho người già và trẻ em" nhưng rất hiếm thấy chuyện đó xảy ra. Thế nên mình cực kỳ ghét đi xe buýt. Cực chẳng đã mới phải sử dụng phương tiện công cộng ấy. Sáng nay cũng như những lần trước, mình chắc mẩm thế nào cũng phải chen chúc trong một cái xe những người là người. Thế nhưng những gì mình dự đoán lại khác với những gì mình chứng kiến. Không biết có phải do mình đi chuyến sớm nên xe vắng khách, hoặc do tuyến này được tăng cường xe nên trên xe quang đãng hẳn, không còn cảnh người chen chúc người, cũng chẳng còn cảnh tượng mỗi lần xe lăn bánh mình có cảm giác như xe chỉ chực chờ lật ngửa ra phía sau vì quá tải. Chưa hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Chị soát vé U50 cực kỳ niềm nở, nhẹ nhàng. Hành khách lên xe sẽ được hỏi dùng thẻ hay trả tiền hả em/con/anh/chị/cô/chú/bác??!! Chẳng còn cái kiểu các em U20 mặt như đâm lê, nhìn khách như kẻ thù nữa. Chưa hết, một anh cao to bụng bự còn đứng dậy nhường chỗ cho một chị ốm yếu gấy còm nữa. Và chuyện làm cho mình ấn tượng nhất chính là 2 từ "cảm ơn". Một em sinh viên đứng phía sau nhờ mình trả tiền mua vé. Chị bán vé thối tiền lại cũng qua mình và không quên một câu "chị cảm ơn!". Em trai sau khi nhận được vé và tiền thối lại cũng bảo "em cảm ơn!". Tự nhiên thấy lòng vui hẳn. Tiếc gì một câu cảm ơn, một lời xin lỗi mà khiến cho người khác vui lòng, phải không nhẻ???!!! Bất chợt nhớ đến entry mẹ Trà viết.
Thật lòng cảm ơn ai đó.....
Hôm nay mình được "cảm ơn"!!!"
Đăng nhận xét