Ở một entry trước, chú Cracking.in.the.rain có comment thế này:
Chú thì có cảm giác Trà là cái giếng.
Mẹ Trà đi làm mệt về, múc ở đó một gáo hạnh phúc để gội sạch những lo toan.
Ôi, chú phải kiếm một cô nào cho nhanh để "sản xuất" ra những buổi chiều như vậy mới đc.
Và cũng ngẫu nhiên, Trà có những bức ảnh chụp bên cái giếng thật là ngộ...
Nhưng ý tưởng sẽ viết một entry về giếng thì không ngẫu nhiên chút nào...
Mẹ đã đọc quyển "Biên niên ký chim vặn dây cót" trong suốt 8 ngày ở Trung Quốc. (Mẹ có thể chọn một quyển khác, nhưng chẳng hiểu sao lại vác nó theo. Quyển sách rất dày và rất nặng). Có nhiều tình huống li kì trong BNK, một vài chi tiết gờn gợn khiến mẹ rùng mình (dù chắc chắn đó không phải là một quyển trinh thám hay kinh dị), và một vài hình ảnh không thể quên được. Đó là hình ảnh của một cái giếng cạn.
Ngày bé, mẹ tìm thấy một cái miệng giếng trong trang trại trồng nấm của ông bác. Nhìn xuống cái lỗ hun hút trong lòng giếng, tối đen, sâu hoắm, mẹ hình dung ra lỗ đen vũ trụ, đến một thế giới khác nơi chúng ta đang sống. Là một nơi không thể kết nối với bên ngoài. Nếu ở đó có người, thì hẳn người ta sẽ không thể nào tồn tại qua một mùa cô độc. Cô độc cho tới chết. Khi ấy, mẹ 10 tuổi. Đã lờ mờ nghĩ: khi không còn ai bên cạnh, không còn lương thực, không còn vận động, không còn không khí, không còn ánh sáng mặt trời, người ta sẽ chết.
Mẹ sợ tất cả mọi cái giếng trên đời này.
Vì đối với mẹ, cô độc là một điều thật sự kinh khủng!
Và rồi hình ảnh những nhân vật trong BNK lần lượt dùng một cái thang dây để đi xuống đáy giếng, nhốt mình trong bóng tối và suy nghĩ. Cái thế giới siêu thực và tưởng như là rất phi lý ấy, lại chính là nơi để con người tìm lại bản ngã của chính mình. Mẹ giật mình nhận ra, ở đâu thì người ta cũng có thể cô độc. Con người càng lúc càng cô độc, đến mức miễn nhiễm với nỗi lo sợ cô độc luôn rồi. Lúc này, cái giếng là kẻ thoả hiệp vô điều kiện với sự cô độc, lại là nơi "cưu mang" cho những chiêm nghiệm trưởng thành về bản ngã nơi họ. Ở đấy, ít nhiều họ tìm thấy sự an bình, dù là trong bóng tối.
Trà ơi, Trà à...Mẹ không dối lòng là đôi khi mẹ thấy cô độc khủng khiếp. Đó là lý do vì sao mẹ sợ phải đi về một mình con đường từ cơ quan về nhà mình. Mẹ càng sợ hơn khi nghĩ đến thời gian sắp tới, ba sẽ xa mẹ con mình một thời gian dài để đi học tiến sĩ ở Thái Lan. Dù rằng ba không bao giờ ngừng vỗ về và động viên mẹ cố gắng vượt qua thời gian đó, dù rằng ba không ngớt hứa hẹn về những điều tốt đẹp sẽ có khi ba trở về, dù rằng mẹ thật là một nữ cường nhân (đã từng) không biết sợ thứ gì trên đời....Mà ngẫm đi ngẫm lại, cô độc vì một điều rất chi hiện hữu thì còn hạnh phúc, chứ cô độc ngay cả khi ta đang có tất cả trong tay mới thật là bi kịch....Đôi khi, mẹ ước có một cái giếng cạn để mẹ chui vào đó. Mẹ rất sợ ở một mình trong cái giếng sâu lạnh lẽo, nhưng nếu mẹ làm được, (nghĩa là đã chạm ngưỡng của nỗi sợ), thì mẹ sẽ chẳng còn sợ bất cứ một sự cô độc hữu hình hay vô hình nào nữa!
"Đừng quá quay quắt về bản thân. Bạn sẽ không còn cô độc khi cuộc sống của bạn thuộc về Trà Sữa". Hihi, đó là một tiếng nói vọng lên từ trong lòng giếng!
Cái giếng của Trà (thật ra đó là một cái ống cống đã cũ, cậu của mẹ trát xi măng bên dưới đáy, đổ nước vào, thả vài con cá, vài lá súng, vài múi trùng chỉ. Gọi nôm na là bể cá dã chiến):
Trà phát hiện ra giếng chỉ vì ở đó có cá.
Trà cũng cho rằng cá có thể ăn được mọi thứ từ lá cây màu xanh, đến bông hoa sứ màu đỏ, đến hạt chuỗi ngọc màu cam.
Trà quẳng tất cả vào giếng để cá ăn cho mau lớn!
Trà đang giúp mẹ nhận ra những triết lý đơn giản hơn về giếng!
23 nhận xét:
lúc 10:57 22 tháng 5, 2007
pok tem lần đầu...
lúc 10:58 22 tháng 5, 2007
pok tem lần đầu...
lúc 11:01 22 tháng 5, 2007
Thương mẹ với những trăn trở... Bên mẹ luôn có Trà... có ba... và có mọi người... ba sẽ đi học và mau về thôi....! chiều nay Trời đẹp lắm... mẹ mau về với Trà nha.
lúc 11:04 22 tháng 5, 2007
mẹ Trà cố gắng lên nhé.... cô độc rồi sẽ qua thôi.... mẹ Trà cũng vừa nói chính trong những lúc cô độc lại nghiệm ra được thêm điều gì đó mà! Keep hoping ^^
lúc 11:04 22 tháng 5, 2007
Mẹ Trà sẽ k buồn lâu đâu nhỉ! Vì bên cạnh đã có Trà luôn líu lo...
lúc 11:08 22 tháng 5, 2007
Entry này làm cô N nghĩ đến hình ảnh cái giếng trong cuốn Hòang Tử Bé, khi nào lớn, nhất định Trà phải đọc cuốn này nhé. Cô Nina tiếc là mình không đủ ngôn từ để diễn tả vẻ đẹp của cuốn truyện ấy, chỉ mong sau này Trà đọc và cảm nhận được ý nghĩa của một cái giếng trong sa mạc là như thế nào. Cô N cũng xúc động vì comment của 1 người bạn cho mẹ Trà Sữa, hình ảnh cái giếng với những giọt nuớc mát lành gột rửa và làm tươi mới tâm hồn mới tốt đẹp làm sao :)
lúc 11:11 22 tháng 5, 2007
@ Đầu Gấu: Ừ, mẹ chuẩn bị về với Trà đây! Nhớ sao mà nhớ vậy trời!
@ mILU: thì cũng tự vỗ về mình thôi, mILU à.
@ Chu ú ù: Huhu, Trà líu lo thì không buồn lâu, nhưng bắt đầu thấy...đau đầu rùi. Hic...
lúc 11:14 22 tháng 5, 2007
@ Nina: hihi, cô Nina, mẹ Trà đặt link của chú Cracking.in.the.rain lên ngay đây ạ. (Hí hí). Mẹ sẽ mua Hoàng tử bé cho Trà đọc. Lúc trước mẹ cũng có một quyển nhưng mấy lần dọn nhà lại thất lạc đâu mất rùi.
lúc 11:18 22 tháng 5, 2007
Hồi bé chị Bi cũng sợ giếng,sợ lọt xuống đấy vì chị Bi cứ nghĩ lọt xuống đấy là sẽ lọt vào 1 thế giới đen,tối thui..Nói chung là giờ vẫn còn sợ bị lọt xuống giếng T_T
lúc 11:27 22 tháng 5, 2007
Mẹ Trà vẫn có những có nhưng buổi chiều bình thường đẹp đẽ bên Trà mà.
Với lại, liên lạc bây giờ cũng dễ thôi, mẹ Trà sẽ không bị cô độc đâu!
Còn có cô bé líu lo suốt ngày đến đau đầu kia kìa!! ^^
lúc 12:28 22 tháng 5, 2007
chị ui, ba em vì công việc cũng phải đi làm ở xa. Mọi việc trong nhà đều do mm em quán xuyến, chắc hẳn có lúc mm em cũng bùn lắm, nhưng bên cạnh mm lun có 2 chị em em . Bên cạnh chị cũng có Trà Sữa, thế nên chị đừng cảm thấy cô độc nữa nhé.
lúc 12:33 22 tháng 5, 2007
Ba Trà sắp đi học rồi à? Vậy là mẹ Trà sẽ vất vả rồi. Nhưng xem ra, mẹ Trà vẫn can đảm hơn mẹ Pen, mẹ Pen kg thể làm được như vậy đâu. Đi công tác thì được, chứ đi học thì sợ lắm. Sợ cảm giác đó lắm. Nhưng dù sao, cũng vẫn còn có Trà.
lúc 12:36 22 tháng 5, 2007
Cậu cẩn thận á.. bên Thái nhiều vụ chuyển đổi giới tính lắm á ...
Hừ ...
lúc 12:51 22 tháng 5, 2007
nhìn xa quá sẽ thấy quãng thời gian cô độc thật dài, nên hãy nhìn ngắn lại, nhìn vào mỗi buổi chiều có Trà bên cạnh thôi...biết rằng sẽ khó nhưng vượt qua được thật sự sẽ là nữ cường nhân...dì Bí chưa bao giờ vượt qua được sự cô độc nên đã có những sai lầm không nhỏ trong cuộc đời...Dì Bí ủng hộ mẹ Trà, mẹ Trà cố gắng nhé! ^^
lúc 14:50 22 tháng 5, 2007
có bé Trà bên cạnh thì ko có cái giếng sâu nào được ^^
lúc 15:24 22 tháng 5, 2007
Me. Tra` lien he voi chu de lay' phi' quang cao nhe'
Em cung vua doc xong mot quyen Murakami chi a. Phia Nam Bien Gioi Phia Tay Mat Troi. Em cung~ da hoang so. Em nhan. ra rang` hau het nhung nhan vat cua Haruki deu` tren mot hanh` trinh` di tim` ban? nga~ dai` va am' anh khung khiep, va dac. biet hon, ho. deu co^ do^c.
Nhung chi ah. Chi thi` khong. Co the chi cung dang trong mot hanh` trinh` di tim` cai toi, co the cung~ co' luc nang ne`.
Nhung ma` chi ko co doc.
Chi co ba con be' Tra`.
Oao, its wonderful!
lúc 15:54 22 tháng 5, 2007
Hổm rày cô L không khỏe nên không ghé thăm Trà. Hôm nay đọc cả 2 entry. Thấy mẹ Trà nhiều trăn trở ghê. Trà vẫn dễ thương như ngày nào. Chúc cả nhà buổi tối thật vui nhé ...
lúc 17:47 22 tháng 5, 2007
Trà giống cô tấm bên cái giếng đang cho cá ăn wá ..hihi...2 mắt tròn xoe dễ kưng wá đi à...>.<
lúc 17:47 22 tháng 5, 2007
e có nhìu bạn Mẹ Trà ạ, nhưng k hỉêu sao e lại tự làm mình trở nên cô độc, bạn e bảo hãy mở rộng tấm lòng của mình đón nhận những iu thương, e đã thật sự cố gắng nhìu, còn Mẹ Trà thì có cả 1 biển iu thương lun ý chứ, có Trà, có cả mọi người ở đây nữa này Mẹ à, iu nhìu
lúc 08:11 23 tháng 5, 2007
@ Cool: Hôm nào em thử hỏi cảm giác của mẹ khi ba đi làm xa xem. Chị cũng muốn biết lắm. Hic...
@ Pen & Pencil: Mẹ Trà can đảm từ trong trứng ấy. Hihi, đùa thôi, mẹ Trà đâu phải cỏ cây mà không biết buồn!
@ Khủng Long: chồng mà chuyển giới thì tớ có thêm bạn gái thân. Lại tha hồ tâm sự chuyện tình iu. Hehe....
@ Dì Bí: dì Bí yên tâm, mẹ Trà biết cách tự an ủi mình lắm. Không bao giờ để mình buồn quá lâu đâu. Cũng ko phải ngẫu nhiên mà bạn bè gọi là nữ cường nhân đâu!
@ Bi ti hí: Hihi, và cả từ "lọt giếng" người ta lại hay chỉ những người có vấn đề về thần kinh. Nên đáng ghét là đúng roài.
@ Veronica: Hihi, chỉ hơi bị tốn xiền máy bay thôi, hehe...
@ bebeo: Ừa, không sợ, không sợ...
@ Cracking.in.the.rain: Phía nam biên giới, phía tây mặt trời chị cũng đọc rồi. Quyển đó nhẹ nhàng hơn BNK nhìu. Theo đánh giá của chị thì đó là quyển hay nhất của Murakami. Hay nhất vì hình như nó cũng là quyển sách Murakami viết theo lối đơn giản nhất.
@ Lưu Ly: mẹ cháu bị bệnh trăn trở cô Ly à. Nhưng thoáng qua một chút rồi thôi. Hôm sau lại tiếp tục trăn trở cái khác. Hihi...
@ Líu lo: nói chị mới để ý nha. Nhưng cô Tấm này hay bắt nạt mẹ Cám lắm à.
@ Baby: Người ta cô độc ngay cả khi đang có rất đông bạn bè bên cạnh, là vì trong rất đông bạn bè ấy, mình không tìm được sự đồng cảm thôi. Nếu chỉ có một người thật sự hiểu mình, thì cho dù em ở một mình, vẫn không bao giờ cảm thấy cô độc.
lúc 13:45 23 tháng 5, 2007
Ba đi học xa,thương mẹ con bạn Trà. Mẹ Trà cố lên nhé, ba về liền í mà. Có Trà ngoan bên cạnh mà mẹ ui.
lúc 19:16 25 tháng 5, 2007
dang bun`, dang mat' tinh than`, vao day ngam' Tra` lai. thay' cuoc. song' hon` nhien va` nhiu` ma`u sac' ... ^^
lúc 09:24 11 tháng 7, 2008
nghe bạn nói về BNK hấp dẫn quá, mình sẽ đọc nhé. Thanks
Đăng nhận xét