Bà ngoại là mẹ của mẹ. Bà cố là mẹ của mẹ của mẹ. Bạn có bao giờ thắc mắc là vì sao lại có nhiều bà mẹ đến thế? Tớ thì tớ nghĩ, càng có nhiều mẹ, yêu thương càng được nhân lên nhiều lần. (Hihi, các ông bố có vin vào điều đó để đi tìm thật nhiều mẹ cho con mình không nhỉ?)
Nhà của bà cố xa lắm, ở gần chỗ có núi ấy. Bên cạnh núi là biển, đẹp lắm! Hồi tớ 6 tháng tuổi, mẹ tớ đã bế tớ về thăm bà. 1 lần nữa là lúc tớ 9 tháng tuổi (vẫn bế), rồi 15 tháng tuổi (đang đi chập chững), 23 tháng tuổi (chạy tung tăng rồi) và bây giờ là 25 tháng tuổi (nghịch như quỷ sứ). Mỗi lần tớ về, mọi người trong nhà đều ngạc nhiên về cách tớ lớn. Các dì, các cậu của mẹ bảo tớ lớn nhanh như thổi ấy, hệt mẹ tớ hồi bé.
Lần này, về thăm bà, không vui lắm, vì bà bị tai biến, liệt nửa người, phải nằm bệnh viện. Nhà bà đã rộng, giờ càng thêm trống trải. Mấy hôm tớ về, trời mưa suốt. Ngoài những giờ ở bệnh viện, tớ tha thẩn quanh sân, chơi với rất nhiều em bé trạc tuổi tớ, nhỏ hơn tớ, lớn hơn tớ, đủ cả....Tất cả đều là em họ của mẹ, nên tớ phải gọi các bạn ấy bằng cậu và dì. Dì bé nhất, nhỏ hơn tớ 6 tháng tuổi. Cậu lớn nhất cũng chỉ mới học lớp 4 thôi. Tạnh mưa, mấy cậu dắt tớ đi bắt dế. Con dế đẹp hơn con gián nên tớ không sợ, tớ có thể bế một em dế trên tay mình.
Nói một chút về bà cố nhé. Mẹ kể, xưa bà cố có một đứa con gái, được 2 tháng tuổi thì bị viêm não mà chết. Hai bầu ngực của bà đang căng sữa, giờ không còn đứa bé nào bú thì trở nên đau nhức. Sau khi đứa bé mất được ba ngày, bà cố đi nhà thờ và gặp người bà con của mình đang bế một đứa bé bụ bẫm xinh xắn. Con bé khát sữa. Mẹ nó vì một lý do nào đó mà không thể cho con bú. Thế là bà cố bảo, để tôi cho nó bú, sữa tôi còn nhiều thế này....Con bé ôm ngực của một người không phải mẹ mình, bú chùn chụt như thể nếu rời ra, cả đời nó sẽ không còn được uống một thứ nước nào ngon ngọt đến thế.
Đứa bé khát sữa ngày ấy là bà ngoại của tớ.
Bà cố mang ngoại về nuôi. Vì nghe nói người sinh ra ngoại cũng đang có ý định tìm một gia đình đàng hoàng tử tế để cho con đứa con rứt ruột đẻ ra của mình. Vì lý do gì thì xin không nói. Tớ chỉ biết rằng từ đó, ngoại tớ đã có người để gọi là má, mẹ tớ đã có người để gọi là ngoại, và tớ bây giờ đã có người để gọi là "bà cố". Với tớ, hai từ đó nhiều ý nghĩa hơn cả một sự trìu mến!
Sau đó, bà cố sinh cậu ba, dì tư, cậu năm, dì sáu, cậu bảy, dì út. Ngoại tớ đương nhiên được làm chị hai. Một tay ngoại chăm em, nuôi heo, gánh nước, dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ. Các em sợ chị hai một phép. Tiếng nói của chị hai là quan trọng nhất nhà. Điều đáng nói là, ngoại tớ chưa bao giờ có cái cảm giác mình là con nuôi cả. Thậm chí ngoại cũng không biết điều đó cho đến năm ngoại 18 tuổi, hàng xóm cứ xầm xì về chuyện ngoại không phải là con ruột của bà Yến. Chuyện đến tai bà cố, bà chửi mấy người rỗi hơi một tăng toé lửa, sau đó mới nói với ngoại, thì đúng con không phải là con ruột của má. Nhưng có hề gì? Má vẫn là má của con, nuôi nấng dạy dỗ con nên người. Các em con đều thương yêu chị hai của nó. Con lớn rồi, cũng đến lúc tìm nguồn gốc của mình để mà báo hiếu. Má không cản. Mặc dù má đau lòng lắm, nhưng má để con tự quyết định cuộc đời của con. Chỉ cần nhớ rằng, suốt đời, con vẫn là con của ba má, là chị của các em con. Vậy thôi!
Bà ngoại tớ khóc nhiều lần, sau đó quyết định vào Sài Gòn tìm mẹ ruột của mình. Sau này, ngoại nói, đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ngoại, dày vò ngoại, khiến ngoại lúc nào cũng cảm thấy ân hận, ray rứt. Nhất là từ sau khi ông cố mất mà ngoại chỉ kịp chạy về để vuốt mắt. Không kịp báo hiếu. Không kịp nói câu "xin lỗi ba, con sai rồi!". Không kịp một cái gì cả.
Vì vậy ngoại cứ bảo với mẹ tớ, chúng ta chỉ còn bà cố để yêu thương. Đừng làm bà buồn. Tớ đâu có làm bà buồn, hìhì...Chẳng phải lần nào gặp tớ, bà cũng cười móm mém đấy sao?
Vậy mà lần này, bà cố chẳng còn cười móm mém nữa. Bà nằm buồn thiu trên cái giường trắng toát ở bệnh viện. Vào thăm bà trở về, tớ cứ đi quanh quẩn trước sân, nhìn đâu cũng thấy nhớ bà hết...
Bác sĩ bảo, 2 tuần nữa bà sẽ được xuất viện, cũng hy vọng vào khả năng phục hồi dù mong manh lắm. Dù thế nào thì cả nhà tớ cũng hy vọng. Dù thế nào thì bà cũng sẽ khoẻ lại. Vì tớ ngoan thế này cơ mà...
29 nhận xét:
lúc 08:39 15 tháng 5, 2007
hihihi...tem...tem...
lúc 08:42 15 tháng 5, 2007
haizzz, lại lo đọc bài mà mất tem, thôi kịa... đọc bài này, làm chú nhớ đến bà cố của chú, bà cố mất năm 1991, cách đây cũng đã 16 năm rồi, năm đó chú cũng chỉ mới 9-10 tuổi thôi. Bị tai biến là một căn bệnh quái ác, cũng chỉ mong cho bà cố của con mau khỏe để sống cùng con cháu.
Ah mà nè, hình Trà 25 tháng tuổi cute quá nhe, kiểu tóc so le đã được thay bằng kiểu này rồi ah? Chú vẫn nhớ kiểu tóc so le của con thuở nào ah...
lúc 09:02 15 tháng 5, 2007
mong cố của Trà khoẻ lại để còn nhìn Trà móm mém cười nữa...Trà đi chơi đừng bước xuống lề đường nhé, nguy hiểm lắm...
lúc 09:04 15 tháng 5, 2007
Ba Co be Tra that tuyet voi. Doc xong thuong Ba Ngoai cua Tra ghe.
Tra di choi mac do dep qua hen, nhin lai thay thuong may cau va may di be be cua Tra ghe do.
A, lai thay 2 "hat me" cua Tra nua, hihi.
lúc 09:27 15 tháng 5, 2007
Ừ, bạn Trà ngoan thế này, bà cố phải khỏe để nhìn bạn Trà càng lớn càng xinh nữa nè.
lúc 09:42 15 tháng 5, 2007
bé trà càng ngày nhìn càng iu quá, mong ngoại bé mau hết bệnh nhé!!!
lúc 09:42 15 tháng 5, 2007
Mong bà cố của chị Trà mau khỏe nhé, chị Trà ngoan mà
lúc 10:50 15 tháng 5, 2007
Cô biết có một nơi mà bà cố,ngoại và cả Mẹ Hạnh của Trà sẽ sống mãi,đó là trong tim của con đó Trà ơi...
lúc 11:00 15 tháng 5, 2007
Bà có của Trà sẽ khoẻ lại vì Trà ngoan thế cơ mà.
lúc 11:12 15 tháng 5, 2007
Đọc mà thấy thương bà cố quá. Chúc bà mau khỏe nhé.
lúc 12:13 15 tháng 5, 2007
Be' Tra` Sua no'i du'ng da'y. Be' ngoan the', ba` co' se vui va` khoe tro lai mau thoi. Doc ma` thuong ba` co' cua Tra` qua'
lúc 12:13 15 tháng 5, 2007
Trà nói Trà thương bà cố đi, bà khoẻ ngay đấy :x
lúc 12:26 15 tháng 5, 2007
Trà Sữa ngoan lắm mà ^^ Bà sẽ nhanh khoẻ thôi
lúc 12:36 15 tháng 5, 2007
Trà mặc áo khoác jean dễ thương ghê !
lúc 13:54 15 tháng 5, 2007
Chuc ba` co^' cua Tra mau khoe de con nhin` thay Tra` dang' yeu roi cuoi mom' mem' voi Tra` chu' nhi?
lúc 14:17 15 tháng 5, 2007
Bà cố sẽ khỏe thôi, bà kiên cường thế cơ mà, Trà lại ngoan thế kia mà!
lúc 15:38 15 tháng 5, 2007
Mong ba co cua Tra mau khoe nhe! Tra dang yeu the co ma, ba se khoe de con yeu thuong Tra nua chu.
lúc 18:18 15 tháng 5, 2007
Bạn Trà ngoan mà, thế nào ba cố cũng khỏe lại nhanh thôi Trà nhỉ.
Tớ thích cái câu: con dế đẹp hơn con gián.
hì hì, hay lắm í mẹ Trà
lúc 10:07 16 tháng 5, 2007
Bà cố sẽ khỏe lại, fải có niềm tin, fải có hy vọng khi còn có thể fải hông mẹ H.
hum nay nhìn Trà trông lớn ra nhìu rùi ^^
lúc 10:25 16 tháng 5, 2007
Bà cố sẽ khỏe để còn khen bé Trà ngoan cơ mà :)
lúc 15:31 16 tháng 5, 2007
Trà co' iu thương ba` ko nao`? co' fai~ ko? the' thi` ba` se~ khoe thui ma`. Con de' sach se~ con con gian' Tra` ui. jan' hôi lum' ^^
lúc 16:54 16 tháng 5, 2007
:) mong mẹ của mẹ của mẹ của Trà Sữa sớm tìm lại nụ cười móm mém như ngày nào...và nụ cười sẽ lau khô tất cả.
lúc 17:24 16 tháng 5, 2007
Mong bà cố mau khoẻ ^__^!
lúc 17:33 16 tháng 5, 2007
Bà cố của Trà sẽ mau khoẻ thôi mà, vì bà cố là người tốt, ông trời thường thương người tốt mà Trà
lúc 17:47 16 tháng 5, 2007
khi 1 người có nhìu con cháu yêu thương bên cạnh và quan tâm thì người ý sẽ sống lâu lắm ạ, cho nên là bà cố của Trà cũng thế, sẽ mau hết bệnh thôi, Trà nhỉ.
lúc 18:54 16 tháng 5, 2007
Câu chuyện về gia đình cậu , tớ nghĩ nếu viết hồi ký sẽ cảm động lắm đó ...
Gửi lời hỏi thăm của tớ tới bà ngoại của cậu nhé ... Tớ biết cảm giác một người già nằm trên giường bệnh thì thế nào rồi ... Ngày nào tớ cũng nhìn bà ngoại tớ và tớ mong là bà tớ có thể ngồi dậy , đi lại như trước , đắp chăn cho tớ như trước ~.~
lúc 08:31 17 tháng 5, 2007
thương mẹ của mẹ của mẹ của Trà! thương mẹ của mẹ của Trà! thương cả mẹ của Trà nữa! thương Trà nữa!
lúc 16:30 17 tháng 5, 2007
Hic, kế hoạch đi Vũng Tàu bữa đó mà thành hiện thực thì cô đã gặp bà cố của Trà.
Mong bà mau khỏe lại chị nhé.
lúc 16:35 17 tháng 5, 2007
Tóc bạn Trà mau dài quá, nhìn yêu quá. Mẹ bạn Trà đừng có ghen tị rồi cắt đi đấy nhé
Đăng nhận xét