Mẹ không biết tự bao giờ, chiếc hộp ấy đã nằm ở một vị trí trang trọng nhất trong phòng khách nhà mình. Chỉ biết rằng khi mẹ mở mắt chào đời, mẹ đã được ông ngoại ru bằng những âm thanh gõ từng nhịp một, những bài hát từ đó tuôn ra như dòng suối. Ông ngoại gọi tên nó là Piano, nhưng mẹ thích nghĩ nó là chiếc hộp đựng âm thanh. Một hộp gỗ lạnh lùng và lặng lẽ đến khó hiểu, chỉ bật lên những giai điệu du dương khi có bàn tay ai đó ve vuốt. Đối với mẹ, chiếc hộp gỗ ấy, và người đàn ông rạp mình trên bàn phím, là điều kì diệu và bí ẩn nhất trên đời...
Xưa, nhà mình ở một khu tái thiết nhỏ bé. Căn nhà 3x7 mét vuông đã mất 1x2 mét vuông để đặt cây đàn. Từ chỗ ngồi đàn, nhìn ra là ô cửa sổ với những chiếc lam bằng gỗ, là nơi những đứa trẻ hàng xóm đang bu kín, dỏng tai lắng nghe như nuốt từng âm thanh vào lòng. Mẹ ngồi cạnh ông ngoại, tranh phần giở quyển tập nhạc, thỉnh thoảng nói vọng ra "Trật tự cho ba tui đàn nha!", hay "Ba tui sắp đàn cái bài hôm nọ tụi mình hát đấy!". Ông ngoại thường bắt đầu buổi "biểu diễn" bằng bài "Trở về mái nhà xưa". Và kết thúc cũng bằng bài ấy. Bọn trẻ con thuộc làu làu, lại còn "tèn ten ten ten tén tèn ten ten" theo. Chúng xem ông ngoại như "thần tượng âm nhạc". Còn mẹ, dĩ nhiên là sung sướng và tự hào lắm!
Rồi nhà mình chuyển đi nơi khác. Nhà mới rộng hơn. Cây đàn cũng không còn phải sống trong một không gian tù túng. Mẹ đã nghĩ rằng âm thanh của nó hẳn sẽ có chiều dài và cả chiều sâu để nhảy múa. Nhưng khi ông ngoại ngồi vào đàn, mọi người bắt đầu cảm thấy sự lạc lõng mà không hiểu vì sao. Vì không còn những đứa trẻ ư? Vì ngôi nhà rộng đến mức âm thanh của nó không còn có thể chạm đến những bức tường? Hay là vì....
....Chỉ là vì người tạo ra âm thanh ấy và những người đang thưởng thức nó đã không còn tình yêu và sự tha thiết nữa. Mãi sau này mẹ mới nhận ra điều đó.
Ông ngoại rời khỏi nhà, những bài hát cũng đi theo ông. Chỉ có cây đàn là ở lại. Nhưng lúc này, nó trở về với hình hài một chiếc hộp gỗ lạnh lùng và lặng lẽ. Không có ông ngoại, cây đàn trở nên vô tích sự. Nó không biết hát. Không biết reo lên như khi ông ngoại chạm vào. Mà cũng không ai dám mở nó ra nữa. Những âm thanh bật ra từ nó sẽ khiến kí ức ùa về làm mình đau nhói. Bà ngoại quyết định bán nhà, và cây đàn, thêm một lần chuyển đến một nơi ở khác.
Ngôi nhà mới hoàn toàn không có một kí ức gì. Ngoài cây đàn đã cũ. Lớp vẹcni đã mòn, một vài chiếc phím bị ố vàng và hỏng dây. Mẹ lặng lẽ cầm chiếc nhẫn của mình gần 1 triệu, kêu thợ về tu bổ cây đàn. Lúc ấy mẹ mười tám tuổi, không có tiền, chỉ có một tình yêu thật lạ kì, với nó. Mười tám tuổi, mẹ đã nghĩ sau này có con, nhất định sẽ dạy nó chơi đàn và để dành cây đàn này cho nó.
Một lần, một người bạn chuyên sưu tầm đồ cổ đến nhà chơi, thấy cây đàn, cậu ấy một mực xin mua lại. "Anh sẽ trả 1000 usd để mua nó. Em suy nghĩ nhé". Mẹ cười, "chắc là em chẳng phải suy nghĩ gì đâu anh ạ. Em không bán!". Hôm sau, cậu ấy lại kì kèo "1500 usd thì em có bán không?". Trời ơi, đừng nói 1000, hay 1500 usd, kí ức là vô giá. Anh đừng hỏi nữa nhé! Em cáu đấy! (Uầy, mẹ mìn "hiền" ghê!). Có nhiều khi, nhà mình khó khăn, nhà cửa bán hết, đất đai bán hết, xe cộ bán hết, nữ trang bán hết, mẹ cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ bán cây đàn. Nhưng rồi, khi ngồi vào đàn và bắt đầu dạo bài Secret Garden, mẹ chợt giận mình sao lại có cái ý nghĩ nông nổi đó. Bà ngoại cũng bảo, làm gì làm, cũng phải giữ cây đàn lại cho mẹ.
Phải giữ cây đàn cho mẹ.
Và bây giờ là cho con....
Hôm qua, mẹ tìm được bức ảnh này trong mớ hình cũ. Mẹ 3 tuổi, hớn hở bên cây đàn mà bây giờ đã là của con
Mẹ giật mình nhận ra, có quá nhiều điểm tương đồng! Phải, chúng ta giống nhau nhiều lắm. Giống từ cái ngón tay đặt trên phím đàn kìa. Giống từ cái dáng ngồi kìa. Giống từ cái hớn hở kìa....Và mẹ chợt tin rằng, sẽ giống cả cách nghĩ nữa....Về một cây-đàn- nhân-chứng của những tháng ngày ông ngoại lớn lên. Rồi mẹ đã lớn lên. Rồi con sẽ lớn lên. Rồi cây đàn sẽ già nua. Nhưng âm thanh của nó, như anh bạn sưu tầm đồ cổ của mẹ đã từng nói "anh muốn mua nó chính vì âm thanh của nó là âm thanh của sự trải nghiệm. Nó chính chắn hơn bất cứ cây đàn nào mà anh đã từng thấy". Đó là âm thanh vượt thời gian. Và bây giờ, mẹ lại tặng nó cho con, chiếc hộp đựng âm nhạc, và cả thời gian nữa!
Để từ đó, con sẽ làm sống lại những âm thanh tưởng đã mất đi trong ngôi nhà của mình.....
37 nhận xét:
lúc 08:12 10 tháng 5, 2007
Cô ghen tỵ với sự giàu có của bé Trà khi được thừa hưởng cây đàn có giá trị to lớn như thế đấy nhé :)
lúc 08:30 10 tháng 5, 2007
ngày xưa .. ngày xưa aline cũng có 1 cây đàn như thế .. ký ức luôn trọn vẹn, mẹ Trà nhỉ :)
lúc 09:45 10 tháng 5, 2007
Co rat thich piano, be Tra ah. Den me man ay !!
lúc 09:57 10 tháng 5, 2007
Ký ức là vô giá...bé Trà sữa yêu ạ.
lúc 10:02 10 tháng 5, 2007
Pé Trà đáng yêu của cô "được" nhiều quá,
cô ganh tỵ!
lúc 10:05 10 tháng 5, 2007
Đàn piano. Thích quá. Chúc Trà mau làm cho gia đình Trà sống động lại như ngày xưa của mẹ Hạnh nhé.
lúc 10:07 10 tháng 5, 2007
Cậu xin được tấm ảnh đứa bé xinh xắn3 tuổi kia ở đâu vậy? hay chính là con gái tớ đã được chỉnh sửa?
lúc 10:08 10 tháng 5, 2007
chị cũng thích Piano đấy Trà ạ, lúc nào chị cũng ước có được 1 chiếc Piano dù nó như thế nào đi nữa, k đẹp cũng k sao, miễn là được sở hữu & đàn cây đàn của chính mình. Trà giữ gìn cẩn thận nhé,giữ gìn cái ký ức thân iu của gia đình Trà nhé :* iu iu
lúc 11:22 10 tháng 5, 2007
Cái hộp đựng âm thanh náy là thứ anh Minh đang mơ ước đấy. Anh ấy mê mẩn nó, toàn hát và chơi đàn bằng những ngón tay trong tưởng tượng. Mẹ chưa dám hứa là sẽ mua nó nếu chỉ vì anh ấy thích.
lúc 12:04 10 tháng 5, 2007
Mẹ đã giữ cây đàn kí ức cho Trà đấy,bé lớn lên chắc chắn sẽ đàn hay và yêu quý nó như Mẹ đã yêu nhé.Mẹ Hạnh của Trà ngày xưa dễ thương quá,Trà bây giờ cũng vậy!! ^^
Âm thanh cuộc sống sẽ được Trà đàn lên từ chiếc hộp âm thanh này! ^^ :X
lúc 12:27 10 tháng 5, 2007
TS thích quá, có 1 cây piano chứa nhìu kỷ niệm . Sau này TS nhất định phải đàn những bài hát làm hân hoan cho ngôi nhà của TS nhé ^^
lúc 12:34 10 tháng 5, 2007
Có những ký ức cần phải xóa nhòa, nhưng cũng có những ký ức theo ta mãi mãi. Hy vọng khi lớn lên bé Trà giữ lại những ký ức của mẹ Hạnh nhé. :-)
lúc 12:39 10 tháng 5, 2007
Cô đã từng ước mình có 1 cây đàn piano, nhưng chưa bao giờ cô có được điều đó. Hồi cấp 2 cô đã phải phấn đấu cả năm lớp 6, lớp 7 để được mua 1 cây đàn organ. Bây giờ cô vẫn còn giữ nó. Và cô cũng sẽ giữ nó cho đến khi con cô lớn. Đó chính là kỷ vật của cô, vì cô đã phải rất nỗ lực mới có được nó. C
Chúc bé Trà đánh đàn thật hay nhé !
lúc 12:45 10 tháng 5, 2007
Me Tra luc be de thuong qua, co phan hon ca Tra day. Trong me Tra 3t that la lanh loi va co "khi phach" :)
lúc 13:17 10 tháng 5, 2007
Trà được cây đàn to đùng, thích thật đấy. Mẹ Trà hay ghê, giữ gìn cây đàn cẩn thận, nên Trà phải cố gắng tập đàn cho giỏi nhé.
lúc 16:13 10 tháng 5, 2007
@ Trà Sữa: Cô cũng thích đàn piano lắm và luôn nghĩ rằng sau này nhất định có em Nấm sẽ cho em học đàn piano, riêng cây đàn của Trà Sữa thì rất đặc biệt, vì những gì nó lưu giữ ko chỉ là âm thanh ...
@ chị H: em thường nghe Secret Garden mỗi lúc mệt mỏi, lúc nào có dịp, chị đàn cho em nghe được ko? :)
hình ảnh người đàn ông ru đứa con gái của mình bằng những âm thanh gõ từng nhịp một là hình ảnh dịu dàng nhất, thương yêu nhất mà em từng biết ... của một người cha.
lúc 16:29 10 tháng 5, 2007
chiếc hộp đựng âm thanh, chiếc hộp đựng kí ức, mong 1 ngày ngày Trà từ những ngón tay bé xinh của Trà sẽ lại ngân lên những giọt âm thanh vang vọng kí ức nhé ,iu Trà, mẹ Trà nữa :-*
lúc 16:36 10 tháng 5, 2007
Mẹ Trà hồi nhỏ xinh quá, xinh quá...Bác ghen tị với Trà về cây đàn vô giá, đấy là ước mơ lớn nhất của bác dành cho chị Pota sau này đó Trà ạ.
lúc 16:40 10 tháng 5, 2007
Mẹ Trà, khi nào Trà lớn lên, nhớ cho Trà học Piano nhe. Sau này nếu chú có con gái, chú cũng sẽ nhất định cho con gái học Piano, well, hồi nhỏ chú k có điều kiện học thì thôi, sau này cho con học vậy. Mà nhìn hình hồi nhỏ của mẹ Trà và Trà hiện tại, sao mà giống nhau quá chài...kekeke...
lúc 16:42 10 tháng 5, 2007
"Secret Garden" bài này nghe hay lắm hén...
lúc 18:53 10 tháng 5, 2007
Mong cho den ngay dc nghe Tra Sua dan tren chiec hop dung am nhac do :D
lúc 19:48 10 tháng 5, 2007
:) Yêu thương sẽ lại ngân nga!
lúc 19:58 10 tháng 5, 2007
í í hình chị lúc nhỏ xinh wớ... :))
em chết mê bài secret garden,chị đánh được hả,giỏi ghê :D , nhà em chỉ có cây organ dỏm thui T.T
lúc 08:28 11 tháng 5, 2007
_ Ui, ai cũng thích nghe piano à? Mẹ nói khi nào Trà 3 tuổi, mẹ sẽ cho đi học Piano. Mẹ không đủ can đảm dạy Trà đâu, vì...hehe...Nói chung là mẹ đã học được cách dừng lại đúng lúc, không còn over như trước.
_ Bao giờ đàn được một bài hoàn chỉnh, Trà sẽ nhờ mẹ thu âm lại, post lên cho các cô chú thưởng thức nhé!
_ Bạn nào thích chơi đàn có thể đến nhà Trà, gõ cộc cộc thoải mái.
_ Secret Garden là bài đầu tiên mẹ Trà thòm thèm muốn chơi. Mà chơi dở cực.
_ Cô Líu lo wánh bài "Cháu lên ba" hay nhỉ. Hoan hô cô.
_ Mẹ Trà hồi nhỏ, theo như xác nhận của bà ngoại là có vẻ xinh xinh giống Trà bây giờ.
_ Cô Khủng Long ơi, mẹ cháu có cả một chiếc hộp đựng kí ức nữa. Để dành sau này viết hồi kí đấy. Hehe....
lúc 10:29 11 tháng 5, 2007
Hơ, sao mình đến chơi chả thấy mời sờ vào cây đàn phát nào nhở :D
Thấy 1 cái thùng để lù lù ở góc nhà bụi phủi kín á, mà chẳng thấy ai mời mọc xem cây đàn cả.
To Mẹ Hến: Vưỡn có thời gian vào đây chọc ngoáy 8X SG à, cái ảnh đó đương nhiên làm sao của Mẹ Trà được, thôi mẹ Hến đừng lật tẩy mẹ Trà ra thế, kẻo mẹ Trà buồn bã lại đi ăn lòng bò vỉa hè đấy :D:d
lúc 16:29 11 tháng 5, 2007
Muốn khóc quá, kí ức là vô giá, khóc mừng cho Trà sữa, tuổi thơ tươi đẹp với chiếc hộp đựng âm thanh Trà Sữa nhé!
lúc 17:40 11 tháng 5, 2007
mí rê đồ, rê đồ rê mí, rê rê mí, đồ mí rê mí đồ, rê mí đồ, sòl sòl đô rê mí, rê đồ rê mí, rê đồ rê mí đồ, sòl mí rê đồ, sòl sòl mí rê đồ ^^
Cô wánh đàn tặng bài này cho Trà nè ^^ hèhè Cô thích đàn lắm Trà ạ, nhưng vì nhà cô nhỏ ko có chỗ để, nên cô hay wa Diamond đàn ké ở đó lúm..hihi
Bên profile of cô cũng có ghi là thích đàn piano, nhưng viết bằng tiếng Hàn nên hổng ai hiu đc...hìhì. Mẹ Trà đàn jỏi wá nha ^^, nể wá, nể wá
lúc 18:32 11 tháng 5, 2007
Em trai của cô cũng mê chơi đàn lắm lắm ý. Mẹ Trà đã định cho Trà học thì kiên trì nhé, đừng bỏ dơ dang, tiếc lắm ý. Con gái mà biết đàn piano thì "hơi bị hay của nó".
lúc 19:26 11 tháng 5, 2007
Cậu là người bảo toàn ký ức ...
Và là người khơi gợi ký ức ấy tại một " hình thái " khác ...
lúc 19:35 11 tháng 5, 2007
Chiec hom am thanh cua Tra la mon qua vo gia Tra nhi , chi cung co chiec hop am thanh, chi nho no lam, mac du chi xa no moi co may thang thoi, khi nao Tra Sua khoang 4,5 tuoi me Tra Sua day cho Tra Sua danh chiec hop am thanh do nghen, chi cung hoc piano khi 6 tuoi ay, va nhung khi buon thi danh piano, cam giac nhu noi buon tan thanh bot bien ^^
lúc 14:34 12 tháng 5, 2007
cô luôn ao ước được học piano, có một chiếc đàn piano thật to, loại có cánh, nhưng chiếc đàn này đặc biệt hơn nhiều. Nó đã từng được ông ngoại và mẹ bé chơi thì tất nhiên đến lượt bé, đàn sẽ mang cả âm thanh kỷ niệm nữa, quý giá lắm đó bé à.
lúc 15:01 12 tháng 5, 2007
Hồi nhỏ cô Kẹo cũng Mup Keo: có học quính đàn á, mà học chưa gì thì bỏ dở nửa chừng. Mà cô Kẹo chỉ có đàn Organ thôi, hông có đựơc Piano như Trà đâu. Cũng quyết tâm là sau này có con nhất định sẽ cho con học đàn để bù luôn cho phần mình, hehe. Gìơ thì cô chỉ nhớ đựơc mỗi 3 bài Cháu lên ba, Meo meo meo và Abc thôi .
@ Mẹ Trà hồi nhỏ xinh ghê cơ :x. Mẹ Trà cho em xin bài này để đăng vào mục "Tản mạn bạn đọc viết" của web xitrum.net nha. Em sẽ để tên <chị muốn để tên gì nhỉ, hay để Trà Sữa :x> và link đến blog Trà Sữa. Mẹ Trà có thể vào xem trứơc trang xitrum.net mục Bạn đọc viết, nếu chị đồng ý thì em sẽ đăng bài, hông thì thôi, em hông tự tiện lấy đăng lung tung đâu :*.
lúc 15:03 12 tháng 5, 2007
Hồi nhỏ cô Kẹo cũng có học quính đàn á, mà học chưa gì thì bỏ dở nửa chừng. Mà cô Kẹo chỉ có đàn Organ thôi, hông có đựơc Piano như Trà đâu. Cũng quyết tâm là sau này có con nhất định sẽ cho con học đàn để bù luôn cho phần mình, hehe. Gìơ thì cô chỉ nhớ đựơc mỗi 3 bài Cháu lên ba, Meo meo meo và Abc thôi .
@ Mẹ Trà hồi nhỏ xinh ghê cơ :x. Mẹ Trà cho em xin bài này để đăng vào mục "Tản mạn bạn đọc viết" của web xitrum.net nha. Em sẽ để tên <chị muốn để tên gì nhỉ, hay để Trà Sữa :x> và link đến blog Trà Sữa. Mẹ Trà có thể vào xem trứơc trang xitrum.net mục Bạn đọc viết, nếu chị đồng ý thì em sẽ đăng bài, hông thì thôi, em hông tự tiện lấy đăng lung tung đâu :*.
lúc 15:04 12 tháng 5, 2007
Ax ax, click một lần thấy mãi không lên, f5 thì nó hiện hai cmt. Mẹ Trà xoá dùm em nha.
lúc 16:22 12 tháng 5, 2007
Mẹ chị Trà lúc nhỏ xinh thế, chị Trà giống mẹ mà..
lúc 17:42 12 tháng 5, 2007
mỗi giai điệu bao giờ cũng đẩy lùi mình về 1 miền ký ức nào đó...nhớ đến đau cả lòng...rồi sau này sẽ có 1 giai điệu nào đó theo mãi Trà, nhắc Trà nhớ đến hình ảnh mẹ ôm Trà vào lòng, tay nắm tay...này là đồ, này là rê, này là mi...Trà sẽ rất nhớ...chúc Trà và mẹ cuối tuần vui vẻ, mưa in ít thôi để Trà còn đi chơi ^^
lúc 12:58 23 tháng 1, 2008
Chiếc hộp đựng âm thanh . Chiếc hộp đựng kí ức :)
Đăng nhận xét